Thế Bất Khả Đáng
Chương 125 : Cậu đêm qua đã hiện nguyên hình?
Ngày đăng: 20:38 19/04/20
Trans+Edit: Pinoneverdie
- ------------------------------
Lúc Vương Trì Thủy tìm được chiếc xe giao hàng, lần nữa gọi cho Tuyên Đại Vũ, không ngờ lại kết nối được.
"Vẫn không chịu dứt khoát sao? Tôi đã nói với cậu... đừng theo tôi giải thích... vô dụng..."
Vương Trì Thủy chợt nghe ra Tuyên Đại Vũ đã say, vội hỏi: "Anh đang ở đâu? Tôi tới đón anh!"
"Tôi cần cậu tới đón tôi sao? Tôi chính là chết ở cái câu lạc bộ này... cũng đáng đời... A há... tôi đáng đời... đáng đời... đáng..."
Vương Trì Thủy vừa nghe ba chữ "câu lạc bộ" trong nháy mắt nhớ tới nơi mà hắn đã quen Tuyên Đại Vũ lúc trước. Không nói hai lời, đề máy xe trực tiếp chạy đi.
Phía trước mặt là một mảng sương lớn, tuy nói đã là tháng năm, nhưng nhiệt độ buổi tối vẫn còn rất lạnh. Vương Trì Thủy lúc buổi trưa đi ra ngoài ăn mặc phong phanh, lúc này nhiệt độ xuống thấp, vù vù gió lạnh rót vào trong lớp áo sơmi, rúc cổ nhún vai, lạnh cóng như một tên hài tử.
Thôi thì cứ đơn giản nghĩ rằng mùa đông đến thì ai mà lại không lạnh, Vương Trì Thủy đến cuối cùng tìm được Tuyên Đại Vũ.
Lần này đổi thành cậu ta cõng Tuyên Đại Vũ, tuy rằng dáng người cậu ta gầy thấp, thế nhưng từng làm qua nhiều công việc nặng nhọc, nên vẫn có chút gọi là cơ bắp. Hơn nữa Tuyên Đại Vũ đầu cúi ở trên vai Vương Trì Thủy, khiến Vương Trì Thuỷ có loại cảm giác không rõ ràng, được cõng hắn ta chính là thành tựu của mình.
Bởi vậy, Vương Trì Thủy đột nhiên muốn tận hưởng cảm giác phiến tình một chút, đầu tiên không đem Tuyên Đại Vũ cõng về chiếc xe giao hàng, mà là tiếp tục đi về phía trước, từng bước nặng nề đi bên nhau trên con đường duyên phận này, muốn lưu lại thật nhiều kỉ niệm đẹp.
Đáng tiếc, Vương Trì Thủy đánh giá quá cao thể lực của bản thân.
Đi chưa tới hai dặm, Vương Trì Thủy bắt đầu ba bước nghỉ một bước, ngũ bộ dừng lại. Cắn răng đi mấy trăm thước, liền bắt đầu thở hổn hển loạn nhịp, lung lay lắc lắc. Nhìn lại bản thân đã từng vượt qua nhiều loại gian khổ, cố chấp dốc cả niềm tin và nghị lực, cứng rắn mà chống giữ thêm hai trăm thước, ý chí, sức lực không hề thay đổi. Lại nói tình yêu đích thực mà không thể liều mạng mà cõng nhau đi được trăm thước, tình yêu đó cũng như vứt đi.
Trách được ai?
Tiếp tục đi... ít nhất...phải đi thêm mười mấy chặng đường nữa, căn bản không khả năng hoàn thành, trở về đường cũ? Chẳng phải rõ ràng chỉ mới cõng có một đoạn ngắn thôi sao?
Đang nghĩ ngợi, Tuyên Đại Vũ đột nhiên ở trên vai Vương Trì Thủy lầu bầu một câu.
"Lần trước dĩ nhiên đem cậu nhận lầm..." Tuyên Đại Vũ rốt cục nhớ tới việc Hạ Diệu bị nhận nhầm vai lúc trước, "Dĩ nhiên đem cậu nhận thức thành cái thằng cháu nội Vương Trì Thủy kia..."Cơ mặt của Vương Trì Thủy co quắp một trận, con mẹ nó! Đại ca tôi đây vốn là đang không còn sức, anh muốn tôi ném anh ra ngoài đường sao chứ?
Suy nghĩ một chút, Vương Trì Thủy hạ bả vai xuống, Tuyên Đại Vũ trực tiếp từ trên người cậu ta trượt xuống phía dưới, nằm ngang ngửa ở vỉa hè.
Hạ Diệu gõ cửa một cái, Vương Trì Thủy làm bộ không nghe, Tuyên Đại Vũ thì ngủ như chết chìm chết nổi. Hạ Diệu thấy cửa không có khóa, liền dùng sức đẩy cửa vào.
Thấy cảnh tượng bên trong phòng, Hạ Diệu như bị sét đánh.
Trên giường vết máu loang rộng, hiện trường gây án quá hung tàn, trong "cây hoa cúc" của Vương Trì Thủy máu chảy ướt đẫm lan sang phần thịt mông, dương v*t của Tuyên Đại Vũ còn kinh khủng hơn, quả thực là chảy sạch máu ra ngoài! Đối với Hạ Diệu, vụ án này dù có đại trinh thám hay tâm phúc đại đội hình cảnh, cũng không thể phá án.
Tuyên Đại Vũ cảm giác được một khối không khí dị thường, trong nháy mắt tỉnh dậy, mắt đảo ra ngoài giường, không thể không ngừng thở. Vừa mới nhìn thấy vẻ mặt ngây người ra của Hạ Diệu, đầu oanh một cái nổ tung.
"Cái này... Chuyện gì xảy ra?"
Hạ Diệu thế nào cũng không nghĩ được, việc này sao lại có thể xảy ra trên người Tuyên Đại Vũ và Vương Trì Thủy?
"Tối ngày giấu giếm người khác chính là cậu! Con mẹ nó cậu mới là người khiến cho tôi nhìn cậu bằng cặp mắt khác!"
Hạ Diệu nói xong lời này quay đầu bước đi, mẹ nó, nguyên đêm không ngủ được, sáng sớm đến đây liền thấy cảnh tượng này!
Hạ Diệu đi được mấy phút, Tuyên Đại Vũ mới hồi phục tinh thần trở lại, mắt quét nhìn dưới thân, rồi nhìn cái mông Vương Trì Thủy, chứng cứ làm chuyện độc ác phơi ra đầy giường, lúc này nhân chứng vật chứng đều có, hoàn toàn không thể chống chế.
Lấy tay thử vỗ Vương Trì Thủy một cái.
Vương Trì Thủy khó khăn mở mắt ra, giả vờ suy nhược nói: "Đừng đụng tôi, tôi toàn thân đều... đau..."
Tuyên Đại Vũ đang lúc ảo não rầu rĩ, đột nhiên liếc mắt thấy cọng lông gà kế bên cái gối.
"Ở đâu ra lông gà?"
Vương Trì Thủy trong lòng lộp bộp, thế nào mà còn "có cá lọt lưới"?
Tuyên Đại Vũ quay đầu nhìn về phía Vương Trì Thủy, ánh mắt nghi hoặc, yên lặng nhìn chăm chú vào cậu ta, tim của Vương Trì Thủy ngừng đập. Mãi cho tới khi áp suất không khí trong phòng hạ xuống đạt tới mức con số âm, Tuyên Đại Vũ mới mở miệng.
"Cậu đêm qua đã hiện nguyên hình?"
Vương Trì Thủy, "..."
HẾT CHƯƠNG!