Thế Bất Khả Đáng
Chương 132 : Sáu quý ông tề tụ
Ngày đăng: 20:38 19/04/20
Trans+Edit: Pinoneverdie
- -----
Tuyên Đại Vũ một mạch mua cho Vương Trì Thủy vài bộ quần áo, lúc cậu ta thay xong khí chất và phong độ hoàn toàn thay đổi.
Xe dừng lại ở quán rượu đã hẹn trước đó, Vương Trì Thủy đi xuống trước. Tuyên Đại Vũ đem quần áo cũ của cậu ta nhồi nhét vào một túi nylon, thừa dịp Vương Trì Thủy đang quan sát tiệm rượu, liền nhanh chóng đi đến thùng rác. Kết quả, vẫn bị "thiên nhãn" của Vương Trì Thủy bắt gặp, tay mắt lanh lẹ mà ngăn cản.
"Quần áo này còn rất tốt, đừng ném đi!"
Tuyên Đại Vũ mặt lạnh hỏi: "Giữ nó lại để làm gì? Nhiều quần áo như vậy còn chưa đủ cho cậu mặc sao?"
Vương Trì Thủy ấp úng nửa ngày không nói nên lời.
"Tôi nói... cậu ngay cả quần áo cũ cũng muốn đem bán chứ?" Tuyên Đại Vũ trừng mắt nhìn Vương Trì Thủy.
Vương Trì Thủy vội vàng xua tay, "Anh tặng đồ cho tôi tới bây giờ tôi đều không đem bán, anh xem, cái bật lửa này, tôi ngày hôm nay vẫn còn mang theo bên mình." Nói xong, từ trong túi lấy ra huơ huơ.
Tuyên Đại Vũ hơi lộ ra vẻ bất ngờ, hắn cho rằng cái bật lửa này đã sớm hóa thành nhân dân tệ.
"Còn những bộ quần áo cũ này đều là do tôi trước đây cắn răng tích góp mà mua lại, mỗi một món đều có ý nghĩa khắc cốt ghi tâm, đồ này không bao nhiêu tiền thế nhưng rất đáng trân trọng, anh vạn ngàn lần đừng ném nó đi..."
Lời còn chưa nói hết, nhìn thấy một chiếc xe từ đằng xa, trong nháy mắt toàn bộ quần áo được cậu ta xem như bảo bối bị ném bay tứ tung lên chín tầng mây, vội vàng chạy tới nơi chiếc xe đang đậu.
Hạ Diệu vừa xuống xe, còn chưa kịp đứng vững, "một sinh vật bất minh" đã liền nhào tới.
"Đại thần thánh, cho tôi xin chữ kí của anh đi!"
Vương Trì Thủy sớm đã chuẩn bị một tờ giấy dát vàng lấp lánh và một cây bút được chạm khắc tinh tế đến trước mặt Viên Tung.
Viên Tung lạnh lùng nhìn xuống cậu ta, mặt không biểu cảm.
"Đại thần thánh, tôi rất sùng bái anh, lần trước anh đánh tôi mềm người, khắp nơi bầm tím tôi đều không tiếc nuối."
"Đại thần thánh à, ngày đó chính một sự hiểu lầm."
"Đậu hũ ném trên người em gái anh nhưng thối ở trong lòng tôi á!"
Hạ Diệu ban đầu còn tưởng là thằng cháu trai nào lai lịch không rõ ràng, trông cách ăn mặc rất chỉnh chu. Kết quả vừa nhìn thì ra là Vương Trì Thủy. Lúc này cười lạnh một tiếng, trêu nói: "Người này bị bạo cúc một lần, khí chất lập tức thay đổi, ăn mặc cũng không còn quê mùa, dáng vẻ không còn thấp hèn, một thân toát ra vẻ thượng lưu à!"
Vương Trì Thủy cười ha ha, "đại ngôn bất tàm" (dõng dạc) nói: "Đúng, hôm nay tôi chính là trở thành giàu có."Vừa nói xong, liền thấy Viên Tung đang ngậm một điếu thuốc chuẩn bị hút, không nói hai lời, trực tiếp lấy ra cái bật lửa sang trọng kia, vô cùng ân cần niềm nở mà đốt lửa cho Viên Tung, ánh sáng phát ra từ mẫu kim loại đó lấp lánh chiếu lên mặt Viên Tung vô cùng tuyệt mỹ.
Hạ Diệu nắm lấy cổ tay Vương Trì Thủy, "Cái bật lửa chất quá!"
"Cái này thì có cái gì đâu chứ? Tôi đã từng nghe qua chuyện còn ngu ngốc hơn."
Vừa nhìn thấy Viên Tung chuyển sự chú ý qua qua Lý Chân Chân, Hạ Diệu mới thở dài một hơi, loại sự tình này còn chưa phải lúc nói với hắn thật thỏa đáng.
"Tôi không phải là một admin có nhiều người theo dõi trên một diễn đàn đồng tính hay sao? Ngày đó có một trai thẳng tìm tôi hỏi kinh nghiệm, hỏi tôi làm thế nào phán đoán bản thân có đúng hay không đã bị bạo cúc? Hắn nói khuya ngày hôm trước cùng anh em uống rượu xong, sáng sớm hôm sau thức dậy thấy bị cởi hết quần áo còn bị trói gô ở trên giường, lỗ đánh rắm đặc biệt đau..."
Hạ Diệu ban đầu vẫn chính là nghe rất hăng hái, sau đó càng nghe càng thấy có gì đó sai sai, một luồng khí lạnh bắt đầu chạy dọc xương sống.
"Cậu đợi đã!" Tuyên Đại Vũ cắt đứt lời Lý Chân Chân, đem mặt chuyển hướng qua Hạ Diệu, "Sao tôi cứ cảm giác cậu ta đang nói chuyện của chúng ta vậy? Cái gã kinh nghiệm nhân sĩ kia không phải là Lý Chân Chân chứ?"
Hạ Diệu mắt nhìn thấy mặt của Viên Tung lúc này đã bắt đầu biến sắc, vội vàng chột dạ đẩy đẩy Tuyên Đại Vũ.
"Cậu nói nhảm gì vậy? Cái gì mà kinh nghiệm nhân sĩ a? Làm gì trùng hợp như vậy được....."
Tuyên Đại Vũ vẫn còn chưa từ bỏ ý định, chuyển hướng qua Lý Chân Chân, "Nick name của cậu là gì?"
Lý Chân Chân nháy mắt mấy cái, "Nghìn người ngắt hoa cúc"
Mặt của Hạ Diệu trong nháy mắt thì tái mét.
Tuyên Đại Vũ vỗ bàn một cái, "Không phải là cậu ta sao!? Cậu đã quên? Cậu vẫn còn nói nick name này còn có nghìn lượt theo dõi, ha ha ha..."
"Không phải là thật chứ?!" Lý Chân Chân kinh hô một tiếng dường như hiểu ra.
Tuyên Đại Vũ trêu chọc Lý Chân Chân, "Hóa ra cậu chính là vị cao nhân đó! Hạ tiểu yêu đã cho tôi xem qua đoạn chat giữa hai người các cậu, cậu phân tích cho cậu ta cách chứng minh bản thân không bị bạo cúc quả thật rất chi tiết và kinh điển."
Con ngươi của Viên Tung hình như đã đổ ra một biển máu.
Hạ Diệu trợn tròn mắt, cậu ta thế nào cũng không nghĩ tới, sóng to gió lớn đều đã vượt qua rồi, cuối cùng lại bị "lật thuyền trong mương"!
"Ai da, Hạ tiểu yêu và Viên Tung bỏ đi đâu rồi?" Bành Trạch buồn bực.
Bốn người mặt nhìn nhau, tất cả đều vẻ mặt ngạc nhiên, mới vừa rồi còn ngồi đây nói chuyện thật vui, thế nào mà nháy mắt một cái đã biến đi đâu?
Vương Trì Thủy còn đang hóng, "Sau đó thì sao?"
Lý Chân Chân nói: "Sau đó cậu ta kể lại cho tôi nghe, thì ra là bị Tuyên Đại Vũ đạp một cước vào mông..."
"Ha ha ha..."
HẾT CHƯƠNG!