Thế Bất Khả Đáng
Chương 133 : Không trượt một phát
Ngày đăng: 20:38 19/04/20
18-22+
Trans+Edit: Pinoneverdie
Nhanh như một tia chớp, Viên Tung liền đem Hạ Diệu nhét vào trong xe.
Ô tô ở trên đường chạy như bão táp, phóng nhanh điên loạn. Bên ngoài xe, gió gào thét chém vào cửa sổ như móng vuốt của loài cọp đang muốn cào nát tấm kính thủy tinh. Thân xe lao nhanh, linh hoạt mà rẽ trái quẹo phải, Hạ Diệu bị xóc nảy ngã nghiêng không thể mở miệng nói chuyện, nhịp tim cùng với tốc độ của xe cấp tốc tăng vọt.
Mặt của Viên Tung như biến thành màu sắt nung, gân xanh trên cổ nổi lên chằng chịt, hiện lên những đường nét hoang dã và dữ tợn. Yết hầu chuyển động như đang có thiên quân vạn mã giẫm đạp trong lồng ngực. Tiếng gào thét đang kiềm nén bên trong, chỉ cần hạ quai hàm xuống liền lập tức tuôn trào ra ngoài.
Mỗi một cái lỗ chân lông trên người Hạ Diệu đều trào ra mồ hôi hột, nhiệt lượng trong người không ngừng tăng vọt xém chút là ép bức cậu ta đến phát điên.
Rốt cục, ô tô chạy đến một con đường lớn, Hạ Diệu liền mở miệng.
"Kỳ thực đó là một sự hiểu lầm, ngày đó bọn tôi uống quá nhiều, cậu ta nhận lầm tôi thành Vương Trì Thủy, kết quả là vừa đánh nhau vừa trói tôi lại, căn bản không cùng cậu ta làm chuyện gì khác nữa!"
"Cho nên tôi vẫn không nói cho anh biết vì nghĩ rằng không cần thiết, bản chất chỉ là một việc hiểu làm mà thôi!"
"Việc này phát sinh trong giai đoạn nghỉ lễ mừng năm mới, lúc đó hai chúng tôi thực chất chẳng làm gì cả."
"Chuyện nhỏ nhặt mà đúng không? Nếu cậu ta không đề cập tới tôi cũng đã quên đi."
"..."
Hạ Diệu càng nói tiếng nói càng ngậm chặt, càng ngậm chặt trong lòng càng hoảng, càng hoảng lại càng không hiểu vì sao cảm thấy hối hận! Việc này nếu như đem ra nói sớm với Viên Tung một chút thì sẽ tốt biết bao nhiêu! Sẽ không đến mức xảy ra những chuyện như vầy!
Có đôi khi, chủ động và bị động chỉ là thái độ của mình dành cho một vấn đề, nhưng kết quả lại là tương quan khá xa. Chủ động thì cùng lắm là tốn nước bọt một chút để giải thích mọi chuyện, nhưng bị động thì lại làm cho người ta hiểu sai, cắt nghĩa méo mó.
Đột nhiên xe quẹo vào một ngã rẽ lớn, Hạ Diệu bị mất trọng tâm, ngã lên đùi Viên Tung. Bàn tay theo bản năng muốn cầm lấy thứ gì đó để ổn định tư thế, kết quả níu cái này cầm cái kia, lại nắm trúng đũng quần của Viên Tung. Độ cứng kinh người, cứng như muốn đem tay của Hạ Diệu thọc một lỗ thật lớn
"Anh..." Hạ Diệu cảm giác không an toàn, bắt đầu nắm chặt cái quần của mình, nhắc nhở, "Tôi còn chưa đi bệnh viện tái khám."
Mãi cho đến lúc bánh xe dừng lại ở trước cửa nhà, Viên Tung mới đáp lời Hạ Diệu, nói.
"Không cần thiết, tôi nhìn thấy thân thể của cậu xương cốt đủ bền chắc."
Nói xong, căn bản không để cho Hạ Diệu có cơ hội mở cửa tẩu thoát, trực tiếp dùng một cánh tay siết lấy hông của cậu ta, một phát vác cậu ta lên vai khiêng ra ngoài.Tiếng đế giày của Viên Tung dậm vào mặt đất kêu lên khiếp người, đầu của Hạ Diệu bị trút xuống dưới bắt đầu sung huyết, trong mắt đều là Hỏa Tinh tử (những đốm lửa nhỏ), lửa chỉ cần cháy lan ra một chút nữa là đem toàn cơ thể của cậu ta nổ tung.
Bam --- A!!!
Sợi dây nịt của quân đội quất lên giường vang lên rung động đáng sợ. Hai cổ tay của Hạ Diệu bị trói vào tay vịn của chiếc giường lớn, tư thế nằm sấp bị Viên Tung cưỡi lên người, hoàn toàn không thể động đậy.
Viên Tung từ cổ áo của Hạ Diệu bắt đầu xé rách quần áo của cậu ta, còn xé sạch lớp áo lót bên trong, khoang miệng mở rộng, hàm răng tiến tới vừa liếm vừa cắn. Từ sau cổ đến vòng eo rồi đến đầu mút xương cục, xanh xanh tím tím nhiều dấu vết gặm cắn xuất hiện trên lưng Hạ Diệu như vẽ ra những đường nét nhục dục khiêu gợi.
Hạ Diệu rất dễ bị kích thích, đang lúc cái quần bị thô lỗ xé rách, cái mông chỉ còn được bao bọc bởi một lớp vải quần lót. Đột nhiên chỉ muốn Viên Tung phát điên lên dùng cự vật nhanh chóng đâm thủng cái quần lót này mà tiến vào bên trong, dâm cảnh này tưởng tượng đến thật quá điên loạn mê người, một mặt thì cảm thấy rất khuất nhục nhưng một mặt lại muốn chiếm lấy toàn bộ sự chú ý của Viên Tung vào mình.
"Thằng đĩ!"
Viên Tung quất một cú tát vào cái mông phóng đãng của Hạ Diệu
Hạ Diệu thấm đòn, nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn.
Viên Tung trong miệng thì thô lỗ nhục mạ, trong con ngươi thì hiện lên nỗi căm phẫn đến tận cùng. Chiếc quần lót bị xé rách phong phanh mơ hồ có thể thấy được làn da trắng mịn bên trong. Phần thịt mông căng tròn hiện lên tuyệt mỹ, đem hai cánh mông ép lại khiến đường rãnh mông lúc ẩn lúc hiện lại càng mê người hơn nữa.
Câu trả lời mang lại cảm giác thỏa mãn tột đỉnh đem ý chí của Viên Tung toàn bộ sụp đổ, cánh tay nổi gân xanh, thân dưới nghênh đón một trận bạo động hung tàn nhất thiên hạ. Cả hai người đều mất khống chế cùng nhau kêu la dữ dội, một dòng dịch nhầy bỏng rát bắn thẳng vào trong cơ thể Hạ Diệu.
"AAAA -- "
~~~~~~~~~~~~~~
Hạ Diệu nằm sải lai ở trên giường, ánh mắt đã tan rã, toàn bộ nửa thân dưới đều không phải là của mình.
Viên Tung cố ý chọc cậu ta, "Cậu chẳng phải là cũng muốn làm tôi một phát sao?"
Hạ Diệu "thân tàn chí kiên" (thân tàn nhưng ý chí kiên cường) mà chống hai tay xuống, nhiều lần thử đứng lên thách thức Viên Tung, cuối cùng đều xụi lơ quay về trên giường, sau đó lại rất nhanh nắm tay lại dùng lực đứng lên, nhưng vẫn là té ngã, cảnh này mà nhìn thấy thì hết sức chua xót.
Viên Tung không chọc cậu ta nữa, ghé vào trên người cậu ta chia sẻ cảm xúc sau khi "động phòng".
"Sướng rồi phải không?" Viên Tung hỏi
Hạ Diệu gật đầu.
Viên Tung lại hỏi: "Muốn một lần nữa không?"
Hạ Diệu lắc đầu.
"Tôi còn chưa thao đủ mà." Viên Tung nhe răng cười.
Hạ Diệu vẻ mặt cầu xin, "Phía dưới rất đau."
Viên Tung đau lòng, ở trên mặt của Hạ Diệu hôn một cái, ôn nhu hỏi: "Chỗ nào đau?"
"Anh nói thử xem?" Hạ Diệu sâu kín.
Viên Tung cứ hỏi: " lỗ đít đau lắm hả?"
Hạ Diệu gương mặt nghiêm nghị không nói lời nào.
"Để tôi xem một chút, xem bị tôi thao thành dạng gì rồi."
Hạ Diệu vội đẩy Viên Tung ra, "Đừng....Anh đó nha đừng đụng vào tôi..."
Tách hai chân Hạ Diệu ra, thấy miệng huyệt của cậu ta đã sưng đỏ, dâm mỹ uế vật dính đầy xung quanh. Hạ Diệu bị Viên Tung nhìn thấy chỗ riêng tư ngượng không chịu nổi, trong lòng căng thẳng cho nên cơ hậu môn đột nhiên co rút, ép tinh dịch của Viên Tung từ sâu bên trong hậu môn trào ra ngoài, cứ như vậy trần truồng mà diễn một màn "trào tinh" dâm mỹ trước mặt Viên Tung.
Không nằm ngoài dự đoán, Viên Tung lại xách súng ra trận, lần này trực tiếp một phát súng làm Hạ Diệu hôn mê.
Viên Tung lại nằm lên trên ngực Hạ Diệu, ăn đầu v* của cậu ta, nhào nặn củ cải trắng của cậu ta, đang lúc Hạ Diệu nửa tỉnh nửa mê, đem cự vật cứng rắn chôn sâu vào cơ thể cậu ta, bất chấp cả việc Hạ Diệu đang ngất xỉu mê man mà làm thêm một trận bạo tàn. Cố gắng mà đánh thức cậu ta tỉnh dậy.
Hạ Diệu đau ngứa chua xót tê dại lẫn lộn, bức rức khó chịu muốn tan vỡ, cảm giác thoải mái như điên dại. Không biết từ lúc nào một dòng điện lưu ở trong đầu oanh tạc ra, hiện lên trước mắt một mảng ánh sáng trắng đục mơ hồ, choáng váng như sắp chết, sau cùng rơi lại vào trạng thái hôn mê. Tiếp theo chẳng biết tỉnh lại lúc nào, phát hiện mình vẫn còn đang bị thao...
Cứ như vậy, cảm giác từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục liên tục lập đi lập lại, lúc tỉnh lúc mê, cho đến khi triệt để bất tỉnh nhân sự.
"Bảo đảm sẽ không bạc đãi cậu!"
Bảy chữ này tựa như bảy phát súng trong đũng quần của quân nhân bắn ra, không trượt một phát!
HẾT CHƯƠNG!