Thế Bất Khả Đáng
Chương 142 : Gọi cứu binh
Ngày đăng: 20:38 19/04/20
Trans+Edit: Pinoneverdie
- ---
Sau khi tham dự một bữa tiệc, Bành Trạch cùng Lưu Huyên đi dạo chợ đêm.
"Sao lại mang giày cao gót?" Bành Trạch buồn bực, "Em trước đây đi dạo phố không phải đều mang dép lê sao?"
Lưu Huyên cười hì hì, "Vì để cho đôi chân trông hấp dẫn á!"
"Thật hiếm khi à!" Bành Trạch nhéo nhéo cái mũi của Lưu Huyên một cái, "Vẫn còn biết điệu đàng nhỉ?"
Lưu Huyên nghiêng đầu qua dựa vào bả vai của Bành Trạch, giọng ngọt ngào nói: "Điệu một chút thì cục cưng của em càng thích mà đúng không?."
Hai người đi vào khu thương mại, đi đến kệ hàng bán kính râm, Lưu Huyên chọn một cái đeo vào thử thuận miệng hướng về Bành Trạch hỏi: "Lão công, anh thấy kiểu dáng của cái kính này thế nào?
Bành Trạch nghe được hai chữ "lão công" trong nháy mắt có chút giật mình, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại.
"Cũng không tệ lắm, đúng không?" Lưu Huyên lại hỏi.
Bành Trạch không thèm nhìn lấy, ánh mắt có chút lơ lửng, có lệ mà gật đầu một cái.
"Có phải rất hợp thời trang không?" Lưu Huyên còn tiếp tục hỏi.
Bành Trạch lúng ta lúng túng mà ừ một tiếng.
Lưu Huyên đeo cặp kính mát này lên, ánh mắt ở bên trong lớp kính đen nhìn Bạch Trạch, cố ý đấm vào ngực hắn ta một cái, giọng điệu chua chát nhạo báng nói: "Hắc, kiểu dáng này chẳng phải nhìn giống như già trước tuổi sao chứ?"
Cách chỗ hai người bọn họ không xa là kệ hàng nước hoa, Lý Chân Chân đi cùng một người nam nhân. Cậu ta ăn mặc bảnh bao hợp mốt, ánh mắt sâu thẳm quyến rũ. Lúc đầu Bành Trạch vẫn còn không dám chắc, kết quả sau khi nghe Lưu Huyên nói mới xác định người thanh niên kia chính là Lý Chân Chân.
"Ai u, cái này không phải là cố ý sao?" Lưu Huyên cười chế giễu, "Cố ý cho anh ghen chứ gì?"
Bành Trạch nắm tay Lưu Huyên, nói một câu "Tôi việc gì mà phải ăn giấm chua?", sau đó trực tiếp lôi cô ta đến quầy tính tiền.
"Xin hỏi anh trả bằng tiền mặt hay là cà thẻ?" nhân viên thu ngân hỏi.
Bành Trạch không cần suy nghĩ liền nói, "Cà thẻ."
Mao chủ tịch khen tôi cặn bã: - cậu chính là đồ đê tiện -
Nghìn người ngắt hoa cúc: - fuck! Anh bị cái quái gì vậy? -
Mãi cho tới khi Bành Trạch thoát nick, hắn mới vững tin Lý Chân Chân không nhận ra hắn, mà những lời Lý Chân Chân nói đều có vẻ rất thật, cũng không phải là cố ý nói cho người nào nghe.
Sau đó vài ngày, Bành Trạch thuê một người có nghiệp vụ để theo dõi Lý Chân Chân. Lý Chân Chân như trước, vẫn cùng người nam nhân kia sánh bước bên nhau. Hơn nữa Bành Trạch còn tiếp tục gửi tin nhắn cho Lý Chân Chân, kết quả cậu ta không hề dùng giọng điệu đùa giỡn để trả lời mà là dùng giọng điệu sòng phẳng dứt khoát mà hồi đáp hắn ta.
Bành Trạch uất nghẹn trong ngực càng lấp càng sâu, rốt cục sự nhẫn nại đã chính thức đạt tới đỉnh điểm. Trưa hôm nay hắn và bằng hữu uống rượu với nhau, uống có chút cao hứng, a-đrê-na-lin liền tăng vọt, nửa thân dưới cương lên không thu lại được, lập tức không tự chủ mà chạy vội tới tìm Lý Chân Chân.
Đạp vài cước thật mạnh, cửa nhà của Lý Chân Chân mới bị bật tung ra.
Đập vào con ngươi đang say khước của Bành Trạch lúc này chính là đôi chân dài đang được cái quần ôm bó chặt lại của Lý Chân Chân, nhìn đặc biệt mê người, nhất là cái mông tròn đang vểnh lên, ngay cả vết lằn của quần lót cũng không có, rõ ràng bên trong đang mặc quần lót lọt khe, đặc biệt trơn mượt.
Bành Trạch kéo cổ áo Lý Chân Chân, lôi cậu ta đến trước ngực, miệng giễu giễu nói: "Cậu nha có đúng hay không đang chờ tôi tới?"
Lý Chân Chân ánh mắt hồ ly rực lên nhìn Bành Trạch, lạnh lùng nói: "Buông tay ra."
"Bớt giả vờ đi!" Bành Trạch trực tiếp hôn lên.
Kết quả, miệng còn chưa đụng được tới mặt của Lý Chân Chân đã bị người nào đó dùng một lực mạnh ném ra phía cánh cửa, cái lưng nặng nề đập lên tường.
Bành Trạch thấy rõ gương mặt người này, điên cuồng nhào tới, trực tiếp cùng người nam nhân kia hỗn chiến.
Nói là hỗn chiến, chi bằng nói là đến chịu đòn cho rồi, nam nhân này bản thân chính là con nhà võ, thu phục Bành Trạch dễ như đang chơi đùa.
Sau đó Bành Trạch gọi cứu binh tới, Hạ Diệu - "Đệ nhất cảnh sát Trung Hoa " khí thế ngất trời, kết quả Hạ Diệu không đánh được hai cái đã bị tên nam nhân này quật ngã xuống đất, trước khi rời đi vẫn còn cố làm ra vẻ mà hướng về phía cánh cửa kêu lên.
"Ngươi chờ đi!"
Nói vậy nhưng Hạ Diệu không ngừng đưa ánh mắt về phía Lý Chân Chân trong lòng âm thầm cỗ vũ cậu ta, Lý Chân Chân! Cố lên! Cố lên!.
.......
HẾT CHƯƠNG!