Thế Bất Khả Đáng

Chương 149 : Thật sự lo lắng!

Ngày đăng: 20:38 19/04/20


Trans+Edit: Pinoneverdie



- ----



Hạ Diệu vào phòng làm việc của Viên Tung, thấy hắn đang thu dọn đồ đạc.



"Ngày hôm nay phải về nhà sao?" Hạ Diệu hỏi.



Viên Tung gật đầu, "Chừng mấy ngày nay không về nhà, hai người bảo tiêu kia cũng vừa xin nghỉ phép, để Viên Như một mình ở nhà tôi cũng không yên tâm."



Hạ Diệu ngẫm lại cũng đúng, cậu ta cũng đã lâu rồi không nhìn thấy Viên Như, không biết trãi qua chuyện đả kích lần trước Viên Như hiện tại như thế nào rồi, cũng là lúc nên ghé thăm cô ta.



Lúc đi siêu thị mua thức ăn, Hạ Diệu chỉ vào cần tây nói: "Mua một ít đi, Viên Như thích ăn."



"Hôm nay thế nào lại còn chú ý đến khẩu vị của nó?" Viên Tung hiếu kỳ.



Hạ Diệu hôm nay dỗ ngon dỗ ngọt, hạ bút thành văn, "Sau này sẽ là người một nhà mà!"



Viên Tung đối với Hạ Diệu thực sự không có cách, Hạ Diệu cứ mỗi lần nũng nịu là có thể đem tâm hồn hắn câu dẫn đến nơi khác, Viên Tung bản thân phải gồng hết sức mới có thể khống chế, không đem trái tim giao cho cậu ta đi rong chơi khắp nơi.



Về đến nhà, Viên Như đang vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem tivi.Trước đây khi Viên Như thấy Hạ Diệu và Viên Tung cùng nhau trở về, thông thường đều là liếc một cái hoặc thể hiện sự bất mãn mà hanh một tiếng, hôm nay chẳng những không bày ra gương mặt nhăn nhó, lại còn đứng lên cười với hai người bọn họ.



"Ca, về rồi hả?"



"Tẩu tử, về rồi hả?"



Hạ Diệu vừa nghe thấy lời này, xém chút là đem đôi giày đá bay.



Viên Tung sắc mặt thay đổi, không nói gì, trực tiếp đi vào nhà bếp. Hạ Diệu đi tới bên cạnh Viên Như, nhỏ giọng nhắc nhở: "Bình thường một chút."



Viên Như vô cùng kinh ngạc, "Tôi thế nào không bình thường?"



Từ sau vụ việc bắt cóc lần đó, Viên Như đột nhiên nhu thuận, an phận, không lên mạng tìm bạn hoặc đi quán bar nữa, lúc này triệt để thay hình đổi dạng, làm lại con người từ đầu.



"Trở về bản chất nữ lưu manh đi!" Hạ Diệu nói.




"Cô yên tâm, có người giúp cô khóa chốt hắn rồi, chạy không thoát được đâu."



"..."



Quả nhiên, không có hai người vướng bận, Viên Tung rất nhanh thì làm xong thức ăn.Lúc ăn cơm, Hạ Diệu thầm quét nhìn Viên Tung mấy lần, phát hiện mặt của hắn vẫn trầm lặng. Trong lòng nhịn không được lẩm bẩm, không phải là vì cái chảo chiên cá bị văng dầu nóng chứ? Sau đó thấy trên mu bàn tay của Viên Tung có chấm đỏ phồng, trong lòng hình như hiểu cái gì.



Ăn cơm xong, Hạ Diệu không nói hai lời liền tiến ra cửa. Viên Tung cho là cậu ta cáu kỉnh, ở phía sau hét lớn một tiếng.



"Hạ Diệu, cậu đi đâu?"



Hạ Diệu cũng không quay đầu lại, rời đi.



Ngay lúc Viên Tung trong lòng vô cùng lo lắng, Hạ Diệu đột nhiên quay trở về, bùng phát thở hổn hển kéo Viên Tung đi về phòng ngủ, trước tiên là dùng nước muối sinh lí tẩy trùng vết thương cho hắn, sau đó từ trong túi áo móc ra thuốc mỡ trị phỏng, dùng miếng bông nhỏ chấm chấm thoa thoa cho Viên Tung.



Lòng của Viên Tung đột nhiên mềm nhũn ra, khiến khẩu khí lúc này cũng ôn nhu hơn rất nhiều.



"Tiểu yêu tử à, tôi hỏi cậu, cậu và Báo Đen gần đây có lui tới sao?"



Hạ Diệu lập tức phủ nhận, "Tôi cùng hắn có cái gì mà lui tới? Tránh xa hắn còn không kịp, huống hồ hắn và anh chính là kẻ địch, tôi có thể cùng hắn qua lại sao?"



"Vậy là tốt rồi." Viên Tung một lần nữa nhấn mạnh, "Cứ tránh xa người này ra một chút."



"Đừng nói nữa, tôi đã biết rồi."



Hai người lăn qua lăn lại đến rạng sáng, Hạ Diệu mới mơ màng mà ngủ, Viên Tung lúc này đi lên sân thượng gọi điện cho hai người hộ vệ tinh nhuệ của hắn.



"Bắt đầu từ ngày mai, hai mươi bốn tiếng đồng hồ theo dõi Hạ Diệu, có tình huống gì lập tức báo lại."



Trở về trong chăn, Viên Tung đem khuôn mặt tuấn tú của Hạ Diệu tỉ mỉ quan sát thật lâu.



Thật sự lo lắng!



HẾT CHƯƠNG!