Thế Bất Khả Đáng

Chương 150 : Gọi!

Ngày đăng: 20:38 19/04/20


Trans+Edit: Pinoneverdie



- ---



Ngày hôm sau, Hạ Diệu bị Bành Trạch gọi điện rủ rê đến nhà của hắn ta.



"Tới đây nào, cùng anh em uống đôi ba ly." Bành Trạch hướng về Hạ Diệu vẫy vẫy.



Hạ Diệu ngồi đối diện Bành Trạch, nhìn sắc mặt hắn không tốt lắm, bản thân biết rất rõ chuyện gì xảy ra, càng muốn cắt sâu thêm vết sẹo của hắn.



"Lại uống rượu? Lần trước nếu không uống nhiều chẳng phải đã có thể để đánh thắng gã kia rồi sao?"



Nhắc tới việc này Bành Trạch khí tức ập đến, không muốn chửi cũng phải chửi, "Đều tại vì Lý Chân Chân, cái tên tiểu ti tiện, nếu không phải là vì cậu ta, tôi không đến mức khó chịu trong người như vậy."



Hạ Diệu không khách khí nói: "Cậu lại đổ lỗi? Hai người bọn thật đẹp đôi, chính là cậu không nên quấy rồi người ta. Nếu là có người đập cửa nhà cậu nói rằng hắn muốn lên giường với bạn gái cậu, cậu không xông lên mà đập hắn à?"



"Hai người bọn họ có thể so với bọn tôi? Hai người bọn họ chính là kiểu trai bao, quan hệ vì tiền, cho nên mới vài ngày đã cặp kè. Tôi theo đuổi Lưu Huyên bao lâu? Hai chúng tôi mới là loại tình cảm nồng thắm"



Hạ Diệu hanh cười một tiếng, "Tình cảm nồng thắm? Nói tôi nghe xem."



Bành Trạch vốn định nói gì đó, kết quả vừa mở miệng, đột nhiên phát hiện không có gì có thể nói.



"Nói đi, tại sao không nói?" Hạ Diệu cố ý hỏi.



Bành Trạch ngửa cổ uống vài hớp rượu, đặt chén rượu xuống, yết hầu một trận cay xé.



"Không nói, không có hứng."



"Tại sao lại không có hứng? Trước đây không phải là cậu nhất quyết theo đuổi cô ta sao?



Bành Trạch thở dài, "Lúc đó quả thực nhìn trúng nha đầu này, cho rằng những cô gái tôi từng tiếp xúc không ai giống cô ta, trông rất phóng túng, tính tình vừa thẳng thắn vừa sảng khoái. Sau đó lúc quen nhau phát hiện không phải là như vậy, lòng dạ hẹp hòi, già mồm, lập dị....đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó."



"Cậu chính là đang đem tiêu chuẩn của một nam nhân mà áp đặt lên Lưu Huyên, bởi vì cậu trước đây cùng Lý Chân Chân dính vào mối quan hệ không rõ ràng, nên cứ có thói quen muốn ở cùng nam nhân, tư duy cũng bắt đầu thay đổi. Cậu suy nghĩ một chút, chẳng phải những cô gái trước đây cậu quen cũng đều vì lý do này mà chia tay hay sao?"




Người đàn ông 2 nói: "Quan sát cẩn thận một chút, Viên Tổng nói không thể để xảy ra bất kì sơ sẩy nào."



"Cậu ta đi ra rồi" người đàn ông 1 tiếp tục nói, "Ách... cậu ta hình như đang trơn tuột mà đi ra."



Người đàn ông 1 đưa ống nhòm cho người đàn ông 2, hắn ta nhìn vào nhịn không được nuốt nước bọt.



Hạ Diệu thay quần lọt khe xong, cứ như vậy vô tư thoải mái mà đi ra.



Trong phút chốc ánh mắt mơ màng vì say rượu của Bành Trạch trở nên sáng như mắt chó.Vốn tưởng rằng loại quần này mặc ở trên người Hạ Diệu trông sẽ rất không phù hợp, thế nhưng hiệu quả phát huy trên người cậu ta nằm ngoài dự liệu của Bành Trạch.



Hạ Diệu mặc quần lọt khe và Lý Chân Chân mặc quần lọt khe cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Lý Chân Chân mặc vào chỉ là phóng đãng, Hạ Diệu mặc vào lại hiện lên dáng vẻ của một người mẫu đồ lót nam, rất cuồng dã. Bộ phận ở phía trước được bao bọc đầy đặn, hai sợi dây quần lót ở phía sau thì phân tách mà nâng hai cánh mông tròn trịa rắn chắc lên, hơn nữa lại còn rất trắng trẻo, chỉ có thể dùng hai từ "gợi cảm" để miêu tả!



Bành Trạch nói: "Gã đàn ông nhà cậu mà thấy chắc sẽ phát điên lên mất."



Hạ Diệu hừ nói: "Tôi sẽ không để anh ta thấy."



Hai người đàn ông ở tầng lầu đối diện đang rầu rĩ.



"Việc này có nên báo với Viên Tổng?"



"Cái này... không được tính là tình huống đặc biệt"



"Còn không đặc biệt? Cái này là... là cái dạng gì rồi..."



"Ý của ngươi là, gọi điện thoại?"



Một trận bàn bạc đắn đo vất vả, quyết định...



"Gọi!"



HẾT CHƯƠNG!