Thế Bất Khả Đáng
Chương 156 : Liên tục gặp trục trặc
Ngày đăng: 20:38 19/04/20
Trans+Edit: Pinoneverdie
- ---
Tháng tám Bắc Kinh, nhiều cơn mưa bão ập tới. Thông thường, ban ngày bầu trời nghìn dặm không mây, chạng vạng tối thì đột nhiên sấm chớp vang rền, mưa xối xả tầm tả.
Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ.
Đến lúc tan tầm, một chiếc xe màu đen chạy đến đậu ở đối diện cửa lớn của cục cảnh sát.
Bên trong tấm kính thủy tinh đang bị mưa tạt xối xả, mơ hồ có thể thấy được hai gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng ở bên trong xe. Bốn ánh mắt này sắc bén như dao nhọn, "lưỡi dao" liên tục liếc vào những thân ảnh ra vào cổng cục cảnh sát.
Nhưng mà.....hai người họ tạo nên bầu không khí khẩn trương nghiêm túc vậy thôi chứ bên trong lại đang nói chuyện phiếm nhàn hạ.
"Mấy ngày nay thời tiết thật thất thường, chưa từng thấy Bắc Kinh mưa lớn thế này."
"Đúng vậy, muốn theo dõi cảnh sát Hạ cũng không nhìn thấy rõ..."
"Anh cần nhìn rõ cảnh sát Hạ làm gì?"
"Chuyện đó...ý của tôi là trời mưa xuống sẽ cản trở tầm nhìn, ảnh hưởng đến việc quan sát những mối nguy hiểm tiềm tàng ẩn núp xung quanh cảnh sát Hạ. Ví dụ như trên người cậu ta có vật gì bằng kim loại thì sẽ dễ bị sét đánh, đế giày trơn quá sẽ dễ bị trượt ngã các thể loại."
"..."
"Tôi phát hiện ra lâu ngày như vậy thực sự đã phát sinh tình cảm, tôi mỗi ngày đều sớm chiều chung sống với cảnh sát Hạ, không rời nửa bước, làm sao không phát sinh cảm tình thương mến được chứ?"
"Anh dẹp đi! Anh khi nào lại cùng cảnh sát Hạ sớm chiều chung sống? Viên Tổng đã căn dặn rõ ràng là tuyệt đối không được bại lộ thân phận trước mặt cảnh sát Hạ, anh đứng gần sát bên cậu ta còn chưa có cơ hội, ở đâu ra mà sớm chiều chung sống?"
"... thì...trao đổi ánh mắt với nhau không phải là tiếp xúc với nhau à?"
"Anh khi nào lại cùng cậu ta trao đổi ánh mắt? Anh nếu là cùng cảnh sát Hạ trao đổi ánh mắt, chẳng phải là để cậu ta phát hiện ra anh đang theo dõi cậu ta?"
"Được được được, tôi không cùng anh tranh luận những thứ này nữa."
Viên Tung gương mặt âm trầm, động tác đang lau tóc cho Hạ Diệu đột nhiên thô lỗ.Đầu của Hạ Diệu xém chút nữa là bị Viên Tung vặn rớt ra khỏi cổ, cậu ta nhịn không được hét lên: "Nhẹ tay một chút không được hả? Bằng không anh đưa khăn cho tôi, tôi tự lau!"
Viên Tung ném khăn vào mặt Hạ Diệu.
"Thì ra là cậu dẫn dắt người ta đến đây!"
Hạ Diệu căm tức, "Tôi làm gì mà dẫn dắt người đến đây?"
Viên Tung không nói lời nào, trực tiếp ngồi vào chỗ tài xế, khởi động máy.
Hạ Diệu không buông tha mà truy vấn.
"Viên Tung anh đó nha đem lời nói rõ một chút, tôi rốt cuộc thế nào dẫn người tới? Tôi dẫn người nào tới?"
"Anh đó nha vẫn còn tưởng rằng Báo Đen mến mộ tôi, muốn làm tôi vui nên mới kêu người của hắn đến gây sự, tiếp tục làm giảm danh tiếng của công ty Hắc Báo?"
"Hắn đâu phải thằng ngu!"
"Chuyện công ty bọn họ thì có liên quan gì đến tôi chứ?"
"Viên Tung, tôi đang nói chuyện với anh!"
" *Nói lầm bầm*...anh không tự tin giữ được tôi sao?."
"Ách..."
Ô tô đột nhiên vấp phải một cái ổ gà, Hạ Diệu xém nữa là té nhào khỏi ghế.
Viên Tung từ kính chiếu hậu trong xe quét mắt nhìn thấy dáng vẻ đang bị mất trọng tâm của Hạ Diệu, đặc biệt muốn tát hai cái vào cái mông trần truồng của cậu ta.
HẾT CHƯƠNG!