Thế Bất Khả Đáng

Chương 157 : Thổ hào chân chính

Ngày đăng: 20:38 19/04/20


Trans+Edit: Pinoneverdie



- --------



Về đến nhà, thấy cửa đã khóa, Hạ Diệu ra vẻ khẩn trương.



"Viên Như còn chưa quay về nhà?"



Viên Tung nói: "Tôi cho nó tham gia một lớp đào tạo, bị quản lý chặt chẽ, không có lý do gì đặc biệt thì không được rời khỏi đó."



"Anh thật sự muốn để cô ta du học à?" Hạ Diệu hỏi lại.



"Muốn ra nước ngoài hay không trước tiên phải học một ít kiến thức và kĩ năng, đầu óc của nó chẳng phải lúc nào cũng là hình ảnh nam nhân thôi sao?", nói xong ngắt vào tay Hạ Diệu, "Giống y chang cậu"



Hạ Diệu biện minh đem tay của Viên Tung hất ra, nhe răng trừng mắt, "Ai giống cô ta chứ?"



"Không nói nữa, tôi đi nấu cơm."



"Tôi đi chung với anh."



Hai người họ lúc trên đường về nhà, liên tục tám chuyện, về đến nhà lại vẫn như vậy mà nói không ngừng. Hiện tại Hạ Diệu cũng có thể giúp Viên Tung một tay, đôi khi là rửa rau, đôi khi gọt vỏ dưa leo, ngày hôm nay còn có thể nấu canh.



"Nếm thử xem mặn hay nhạt." Hạ Diệu múc một muỗng đưa tới bên mép của Viên Tung.



Viên Tung vừa thổi vừa hỏi: "Sao cậu không tự mà nếm?"



Hỏi xong húp một ngụm, ánh mắt miễn cưỡng, "Nêm nếm không tệ, mùi vị rất hợp."



Hạ Diệu hắc hắc vui một chút, "Tôi chỉ là muốn nghe anh khen tôi một cái."



Sau khi nấu nướng xong, Viên Tung đem cơm nước dọn lên bàn, còn Hạ Diệu đến ban công cho hai con tiểu liêu ca ăn trước.



Vừa đi đến ban công, hai con tiểu hắc điểu ở trong lồng tre liền bừng tỉnh.



"Nhớ ta không?"



"Nhớ ta không?"



"..."



Từ trong cuống họng của hai con tiểu liêu ca liên tục phát ra câu hỏi đó, Hạ Diệu trước tiên là bỏ thức ăn vào trong lồng tre, sau đó lần lượt trả lời câu hỏi cho từng con.


Bởi vì sợ rằng Viên Tung sẽ không nhận tiền của mình, lúc Hạ Diệu đem tiền của cậu ta và Bành Trạch tới góp quỹ, hoàn toàn là lấy danh nghĩa của Bành Trạch mà đóng.



Nghi thức thành lập quỹ từ thiện chính thức bắt đầu, người chủ trì cầm trong tay danh sách những người đã tham gia đóng góp, đọc tên từng người một.



Sau khi đọc đến tên Bành Trạch góp một trăm vạn, đột nhiên dừng một chút, nói: "Có một nhà hảo tâm hôm nay không có mặt, nhưng giúp cho quỹ từ thiện của chúng ta một khoản rất lớn, anh ta là bạn tốt của cảnh sát Hạ, ngài Tuyên Đại Vũ, hai trăm vạn."



Khán giả bên dưới vang lên một tràn vỗ tay nhiệt liệt, Hạ Diệu kinh ngạc tới choáng váng.



Lúc này mới phát hiện có một tin nhắn ngắn từ Tuyên Đại Vũ gửi tới.



"Thao, lão tử tôi đây đem tiền tích góp hơn một năm nay đều cống nạp cho cậu!"



Hạ Diệu gửi tin nhắn lại: "Coi số tiền mà cậu đóng góp kìa."



"Tôi là cố ý."



Hạ Diệu một bên cười ha ha, một bên cảm động không thôi.



"Sau đây chúng tôi xin công bố người quyên tặng số tiền lớn nhất trong ngày hôm nay, quý vị nghĩ sẽ là ai?"



Khách quý ở đây liền bàn tán xôn xao, bởi vì cứ tưởng rằng người góp tiền nhiều nhất đã được nêu tên rồi, Viên Tung lại không được tính vào danh sách này, còn có thể là ai nhỉ? Ngay cả Hạ Diệu cũng tò mò, cậu ta cho rằng Tuyên Đại Vũ đã là tiền quyên tiền nhiều nhất, không nghĩ tới có người còn chi mạnh tay hơn. Người này không phải là đại thổ hào thì cũng là vì ái mộ Viên Tung cực hạn.



"Người đó là....tiểu Điền.....năm trăm vạn!"



Lời này vừa nói ra, hội trường trong nháy mắt ồ lên.



"Điền Nghiêm Kỳ, không phải chứ? Ngày hôm qua ta còn nhìn thấy hắn ngồi ở căn tin ăn bánh màng thầu mà!?"



"Đúng đấy, hắn làm sao có nhiều tiền như vậy được?"



"Không phải là vì muốn gây tiếng vang cho nên chơi nổi chứ?"



Chính Hạ Diệu cũng khiếp sợ mười phần, ngồi bên cạnh cậu ta là một lãnh đạo cấp cao của công ty Viên Tung, nghe nói như thế nhịn không được, cảm khái nói: "Tiểu tử này đầy nghĩa khí à! Viên Tổng vừa cho hắn tiền, hắn lại đem hết ra quyên góp, một xu cũng không giữ lại."



Hạ Diệu bất thình lình quay đầu nhìn qua, ánh mắt như lưỡi câu móc vào gương mặt của vị lãnh đạo này.



"Anh nói cái gì? Viên Tung cho hắn tiền?"



"Cậu không biết à?" Vị lãnh đạo hời hợt nói, "Viên Tổng vì muốn giữ hắn ở lại công ty, ra giá năm trăm vạn chẵn, thật là làm cho chúng tôi đố kị à! Chỉ có điều, hắn cũng xứng đáng với cái giá này, trong khoảng thời gian này công ty kiếm tiền hơn phân nửa đều là do công lao của hắn, sau này chắc chắn sẽ còn hữu ích..."



HẾT CHƯƠNG!