Thế Bất Khả Đáng
Chương 159 : Nghìn vạn lần phải chờ tôi
Ngày đăng: 20:38 19/04/20
tRANS+eDIT: Pinoneverdie
- --
Nói thật với các bạn là mình định tối nay mới up, mà đọc lại thấy cái chương này nó hài vãi nồi nên up luôn tạo không khí. =))
Hạ Diệu cùng Lý Chân Chân tạm biệt, trở về công ty của Viên Tung, nôn nóng muốn gặp hắn để khoe khoang chiến lợi phẩm của cậu ta -- dầu mê hồn.
Kết quả Viên Tung không ở trong phòng làm việc. Hạ Diệu vừa mở túi đeo ra, chai nhựa đựng dầu mê hồn bị tét một lỗ, một chất lỏng trong suốt chảy ra bên ngoài.
Tôi thao...Hạ Diệu vội vàng lấy ra, đem dầu mê hồn tạm thời rót vào trong một cái ly giấy.
Vừa đem túi đeo đến nhà vệ sinh, chợt nghe đến tiếng gõ cửa.
"Mời vào." Hạ Diệu nói.
"Viên Tổng, tôi muốn xin nghỉ."
Hạ Diệu vừa nghe thì ra là tiếng của Tiền Trình, đem cái túi ném vào trong chậu, rửa tay một cái rồi đi ra.
Tiền Trình nhìn thấy Hạ Diệu, biểu cảm trên mặt thả lỏng hơn rất nhiều.
"Là anh à?"
Hạ Diệu gật đầu, "Viên Tung không có ở đây, cậu vì sao xin nghỉ?"
Tiền Trình vốn đã soạn ra một cái cớ hoàn hảo, kết quả lúc này đối diện với Hạ Diệu thì không cần dùng đến nữa, thẳng thắn mà nói: "Tôi thấy ngày hôm nay không có gì quan trọng ở đây, muốn xin nghỉ sớm một chút để đi tìm Chân Chân, thuận tiện ăn cơm tối các kiểu."
Nếu là trước đây, Hạ Diệu nghe được câu này, nhất định sẽ tán đồng, nhưng ngày hôm nay thái độ thì hoàn toàn khác.
"Chuyện này...nói tốt thì cũng không tốt, xấu thì cũng không xấu, cậu không nên làm lỡ chuyện huấn luyện. Huống hồ mấy ngày nay Bành Trạch cũng không còn quấy rầy Lý Chân Chân, cậu không cần ép buộc bản thân quá như vậy."
Tiền Trình nói: "Tôi không ép bản thân, tôi cam tâm tình nguyện."
Hạ Diệu căng thẳng trong lòng, cố tình hiểu sai ý, "Đúng vậy, cậu là cam tâm tình nguyện giúp tôi và bằng hữu của tôi, tôi đối với chuyện này vô cùng cảm kích, song song đó, tôi lại..."
"Không, tôi là cam tâm tình nguyện đối tốt với Lý Chân Chân." Tiền Trình trực tiếp cắt lời Hạ Diệu.
Hạ Diệu khóe miệng co quắp hai cái, đi tới bên người Tiền Trình, ngẩng đầu, oai hùng nhìn thẳng vào mặt hắn.
"Tôi muốn hỏi cậu một việc, cậu cần phải phải nói thật với tôi."
Tiền Trình gật đầu, "Anh nói đi."
"Cậu đối với Lý Chân Chân...rốt cuộc là loại cảm tình gì?"
"Tôi hỏi lại cậu, nếu như uống thì sao?"
Lý Chân Chân vừa nghe liền bị sặc, "Uống?...như vậy tôi sợ rằng sẽ thoải mái tạc thiên à, tôi chưa từng uống thử, chỉ có điều uống thuốc vào so với thoa ngoài da thì tác dụng lớn hơn rất nhiều á."
Hạ Diệu sau khi cúp máy, không nói hai lời liền gọi cho Viên Tung.
"Cái túi xách của tôi có phải là do anh rửa không?"
Bàn tay nóng rang của Viên Tung bắt điện thoại.
"Ngoại trừ tôi còn có thể là ai?"
Hạ Diệu choáng váng, "...thứ ở trong ly không phải cũng là do anh uống?"
"Trong ly?" Viên Tung ngạc nhiên.
Điền Nghiêm Kỳ ngồi bên cạnh nghe nói như thế, ngay lập tức chen vào một câu.
"Là trong cái ly giấy sao?"
Hạ Diệu vừa nghe tiếng của Điền Nghiêm Kỳ, lại nghe đến hai chữ "ly giấy", đầu óc liền oanh tạc nổ tung.
Điền Nghiêm Kỳ chủ động thừa nhận, "Là tôi uống, tôi tưởng là nước lọc."
Môi của Hạ Diệu càng không ngừng run run, run run, lại run run...vừa muốn mở miệng, điện thoại di động đã cúp.
Còn muốn gọi lại, bên kia đột nhiên tắt điện thoại.
Bởi vì điện thoại di động bị áp vào nhiệt lượng quá lớn từ bàn tay Viên Tung, trực tiếp hư nguồn.
Aaa --
Hạ Diệu từ phòng làm việc xông ra, níu lại một người, hỏi: "Viên Tung và Điền Nghiêm Kỳ đi đâu?"
"Đi họp."
"Đi đâu họp?"
Người kia nói ra địa chỉ, Hạ Diệu trực tiếp từ cửa sổ lầu hai bay ra ngoài, hướng về phía chiếc xe của mình chạy như điên.
Nghìn vạn lần phải chờ tôi a a a a!!!!
HẾT CHƯƠNG!