Thế Bất Khả Đáng

Chương 160 : MAU TRẢ "ĐÒN BÁNH TÉT BỰ" LẠI CHO TA

Ngày đăng: 20:38 19/04/20


Trans+Edit: Pinoneverdie



- ---



Bên trong xe, không khí càng ngày càng nóng, mà hết lần này đến lầnkhác gặp phải những đoạn đường kẹt xe. Tốc độ chạy chậm như rùa bò, gia tốc đốt trong lòng còn nóng hơn bầu không khí hiện tại.



Điền Nghiêm Kỳ lái xe, Viên Tung ngồi ở vị trí kế bên. Lúc này lại gặp phải một cái đèn đỏ, Điền Nghiêm Kỳ trong tích tắc đạp phanh, bỗng dưng chóng mặt choáng váng. " Vật cứng" giữa hai chân như muốn "bừng lên" một cách khác thường. Điền Nghiêm Kỳ siết chặt giọng nói, quét mắt về phía Viên Tung, trong ánh mắt mang theo vài phần tà tính.



"Viên Tổng, hỏi anh một vấn đề."



Viên Tung vẫn còn đang nhìn chăm chú vào bàn tay của mình, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà ừ một tiếng.



"Tôi rất quê mùa sao?"



Kỳ thực, lúc này Viên Tung hẳn là nên trả lời Điền Nghiêm Kỳ một câurằng: cậu không "quê mùa", cậu rất "bốc lửa". Bởi vì mặt của ĐiềnNghiêm Kỳ lúc này đã đỏ như kim chi, ngũ quan nhìn như rượu vang, trong miệng không ngừng khè ra nhiệt khí.



"Cũng có thể là vậy." Viên Tung nói.



Điền Nghiêm Kỳ đột nhiên sửng sốt, "Cũng có thể? Đó còn chưa chịu gọilà quê mùa?"



Viên Tung hiện tại đã không thèm quan tâm đến cái vấn đề này của Điền Nghiêm Kỳ, bởi vì lòng bàn tay của hắn đang nóng lên, kéo theo toàn thân cũng bắt đầu phát nhiệt, a-đrê-na-lin tăng vọt, đầy ắp trong đầu đều là hình ảnh hai cái mông đang lắc lư của Hạ Diệu.



Điền Nghiêm Kỳ so với Viên Tung còn nghiêm trọng hơn, hơi thở càng ngày càng mệt nhọc, tim đập càng lúc càng nhanh.



Vào lúc này, Viên Tung hầu như đã hiểu chuyện gì xảy ra. Chất dịch dính trên túi xách của Hạ Diệu nhất định là có tác dụng kích dục, nếu đã bị vấy ra bên ngoài, khẳng định cậu ta phải tìm chén hoặc ly để tạm thời rót vào. Điền Nghiêm Kỳ lúc nãy thừa nhận chính hắn đã uống cái thứ trong ly giấy, chắc chắn trong cái ly kia chính là thuốc kích dục.



Lại gặp phải một đoạn đường kẹt xe, muốn nhích nửa bước cũng khó khăn. Điền Nghiêm Kỳ tắt máy xe ô tô, đầu óc hiện tại như bị cháy sạch, cơ bản đã đánh mất lý trí, trong miệng phát sinh những tiếng rên rỉ vô thức.



"Đi bệnh viện." Viên Tung nói.



Cái lỗ tai của Điền Nghiêm Kỳ đang vang lên những tiếng ù ù, hầu như chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc của bản thân, nắm chặt bàn tay đặt trên vô lăng đang phát nhiệt, gần như đã mất đi lực khống chế.



Viên Tung càng nhìn Điền Nghiêm Kỳ, hắn ta "trúng độc" càng nặng, vì vậy dùng bàn tay to lớn siết Điền Nghiêm Kỳ lại, nhân lúc đang kẹt xe đẩy hắn ta ra khỏi vị trí tài xế.



Kết quả, Điền Nghiêm Kỳ trong giây phút va chạm cơ thể với Viên Tung,cảm thấy như vớ được cái phao cứu mạng, ôm chặt lấy, bất kểlà chuyện kinh thiên động địa gì cũng không buông tay ra.Lúc này, tình trạng kẹt xe đã giảm bớt, những chiếc xe trướcmặt đang thong thả di chuyển, những chiếc phía sau lại bắt đầu bấm còi inh ỏi yêu cầu nhường đường. Viên Tung không thể làm gì khác hơn là trước tiên đem xe khởi động, quẹo đến một con đường khác.
Làn da của Hạ Diệu được ngón tay đã thấm dầu kích dục của Viên Tungchà xát, sung sướng tăng vọt gấp mấy lần. Âm thanh của cái mông masát vào tấm nệm khiến ngọn lửa trong đũng quần của Viên Tung bỗng bùng cháy dữ dội.



"Không... Không muốn không muốn không muốn...aaa"



Ý muốn của Hạ Diệu và cơ thể của cậu ta hoàn toàn tương phản, ngón tay nóng rực của Viên Tung chợt cắm vào trong cơ thể cậu ta.



Cặp mông của Hạ Diệu một trận run giật, "cửa mật đạo" kịch liệt corút, gào khóc mà bắn ra.



Ngón tay đã làm cho Hạ Diệu sung sướng rên la quá độ khiến thú tính của Viên Tung lập tức bạo phát, ba ngón tay tráng kiện tiến quân thần tốc, ở ngay vách ruột yếu đuối nhạy cảm mà sát tàn sát bừa bãi. Đầu ngón tay nóng hổi hung ác đâm trạc vào điểm G của Hạ Diệu, khiến đôi chân của cậu ta giẫy dụa đạp đá, cặp mông bị nhấc lên khỏi tấm nệm mà banh ra thật rộng.



Viên Tung cưỡi đến cổ Hạ Diệu, đem cự vật chôn sâu vào miệng cậu ta,liên tục rút ra cắm vào thô lỗ.



Hạ Diệu kêu la thống khổ nức nở, đang lúc ra sức cùng cây dương v*t nhả ra nuốt vào, lại một một trận bạo tạc cực khoái từ hạ bộ của bản thân bắn thẳng lên lưng Viên Tung. Hạ Diệu gương mặt méo mó, hàm răng đang gặm cự vật của Viên Tung bỗng run lên, tiêu hồn rên rỉ.



Viên Tung bị vẻ mặt phiêu lãng tê sướng của Hạ Diệu làm cho kích động, bỗng rống một tiếng, siết cằm của cậu ta tra hỏi.



"Cậu dâm dật hay không dâm dật?"



Hạ Diệu không trả lời.



Ngón tay có điện của Viên Tung hung hãn mà trạc kích vào đột điểm của Hạ Diệu, bất chấp cậu ta giãy dụa kêu khóc như thế nào cũng không tha thứ.



"Tôi hỏi cậu, mang cái thứ đó về nhà, cậu dâm đãng hay không dâm đãng? Nói?"



Hạ Diệu lại bắn ra một đợt nữa, thân thể run rẩy kịch liệt, ở ngay cựvật to cứng của Viên Tung ngoan cường hít một hơi.



"Tôi dâm đãng..."



Viên Tung đem cự vật rút ra khỏi miệng của "thằng vợ dâm đãng", dùng ánh mắt ngọt ngào xen lẫn tức giận nhìn cậu ta, một tiếng "phậpl xuyên thẳng vào "đường hầm" của Hạ Diệu kèm theo những tiếng gầm nhỏ......cái giường lớn một trận xóc nảy.



...



HẾT CHƯƠNG!