Thế Bất Khả Đáng

Chương 177 : Vật về nguyên chủ

Ngày đăng: 20:39 19/04/20


Trans+Edit: Pinoneverdie



- -------------



Hai ngày sau, Hạ Diệu và Viên Tung cùng lúc trở về nước.



Sau khi nghe được tin Hạ Diệu và Viên Tung chia tay, Vương Trì Thủy liền thân thiết mà quan tâm Hạ Diệu. Hạ Diệu mới từ Hàn quốc trở về, Vương Trì Thủy liền qua thăm, nói là thăm nhưng thực ra là đến nhiều chuyện.



Thấy đôi mắt của Hạ Diệu, lòng của Vương Trì Thủy liền đập lộp bộp. Nhìn thấy đôi mắt phong tình này, lập tức phải tìm cách ngăn chặn Tuyên Đại Vũ và Hạ Diệu, không thể để hai người học gặp nhau được.



"Đôi mắt của anh..." Vương Trì Thủy biết rõ còn hỏi.



Hạ Diệu nói: "Trước đó không phải là bị thương sao? Chữa trị đơn giản một chút."



Ở trong mắt của Vương Trì Thủy, cái này mà là đơn giản một chút? Cái này gọi là kéo một sợi tóc động đến cả người! Lúc trước khóe mắt có tỳ vết cũng đã trông không hề tệ, bây giờ chỉnh sửa xong quả nhiên khí chất tăng lên mấy bậc! Cả người như đang mặc hoàng bào, nhất cử nhất động toát ra vẻ quý tộc phi phàm.



"Nhìn tôi như vậy để làm chi?" Hạ Diệu hỏi.



Vương Trì Thủy cười hắc hắc, "Không có gì."



Hạ Diệu theo thói quen mà thưởng thức cái bật lửa mạ vàng, đùa nghịch một hồi đột nhiên nhớ tới cái gì, thả tay ném qua Vương Trì Thủy.



Vương Trì Thủy bắt lấy, cái bật lửa ngạnh sinh mà va đập trong lòng bàn tay của cậu ta phát ra một tiếng lớn.



"Cái này, trả lại cậu."



Vương Trì Thủy thần sắc đọng lại, "Trả cho tôi?"



Hạ Diệu nói: "Đây không phải là Viên Tung mua lại từ cậu sao?"



Vương Trì Thủy gật đầu, "Đúng vậy, lúc đó tôi đang cần tiền, nên đem bán."



Hạ Diệu dương dương tự đắc, còn nói: "Hiện tại vật về nguyên chủ."



Vui sướng ập tới bất ngờ, Vương Trì Thủy "thụ sủng nhược kinh" (vừa mừng vừa lo).



"Vậy còn anh?" hỏi Hạ Diệu.



Hạ Diệu hời hợt nói: "Tôi giữ lại nó để làm gì?"



"Đây là Đại Vũ tặng tôi, nhưng cũng là thứ đã được Viên Tung tặng cho anh, tình nghĩa sâu nặng như nhau."



Hạ Diệu sắc mặt thay đổi, vẫn như trước mạn bất tâm kinh mà không quan tâm.



"Đại Vũ chọn món lễ vật này hao tốn bao nhiêu tâm tư? Đây là loại tình cảm không phải là có tiền là có thể mua được! Viên Tung thì sao? Nhân cơ hội lợi dụng sơ hở, đem vài tờ tiền liền từ trong tay cậu mua về."




Viên Tung vào nhà vệ sinh hậu, thấy Điền Nghiêm Kỳ vì mình mà chuẩn bị đủ loại đồ dùng rửa mặt, sắc mặt không tránh khỏi có chút thay đổi.



Sau khi ra ngoài, Điền Nghiêm Kỳ hỏi Viên Tung: "Anh đã ăn cơm tối?"



"Vẫn chưa."



Điền Nghiêm Kỳ nói: "Để tôi làm cho anh tô mì."



"Đừng phiền toái, trên đường trở về tôi mua gì đó ăn là được." Viên Tung nói.



Điền Nghiêm Kỳ nói: "Không phiền phức, mì sợi đã có sẵn, kim chi lần trước anh đem qua cho tôi tôi vẫn còn đó, lấy ra trộn trộn một chút là được."



Viên Tung nghi vấn, "Còn có thể ăn sao? Đã hơn một tháng."



Đó là lần mà Viên Tung dẫn Điền Nghiêm Kỳ đến đây, thuận tay để lại hộp kim chi ở trong tủ lạnh. Trừ lần này ra thì đó là lần duy nhất hắn ta đặt chân vào căn nhà này.



Điền Nghiêm Kỳ nói: "Kim chi sẽ không bao giờ bị hư, tôi vẫn để ở trong tủ lạnh."



Viên Tung nhìn lướt qua hai bộ chén đũa trong tủ chén, không nói gì, trực tiếp mà đi tới ban công.



Đại liêu ca cũng thờ ơ, tiếng kêu đã không còn to bằng lúc trước khi Viên Tung bỏ đi. Nhìn thấy Viên Tung, nó vẫn miễn cưỡng vỗ cánh một chút, sau đó lại nghiêng đầu dựa vào vách lồng, yếu ớt dập đầu, chảy nước bọt.



Sau khi Điền Nghiêm Kỳ đem mì sợi bưng lên bàn, đi đến ban công tìm Viên Tung.



Thấy Viên Tung nhìn chằm chằm đại diêu ca, cảm thấy quá xấu hổ mà nói: "Tôi cũng không biết nó bị làm sao, hình như từ lúc anh đi nó cứ như vậy. Tôi cũng đã tìm con yểng khác để làm bạn với nó, nhưng nó đều không hòa hợp được. Tôi đoán nó nhung nhớ con tiểu liêu ca của cảnh sát Hạ, sớm biết vậy lúc cảnh sát Hạ tới đây liền tiện thể để cho anh ta mang đại liêu ca đi, bây giờ muốn đưa cũng không có cách"



Ánh mắt bén nhọn của Viên Tung chợt quét vào mặt của Điền Nghiêm Kỳ.



"Cậu nói Hạ Diệu đã tới nơi này?"



Điền Nghiêm Kỳ gật đầu, "Đúng vậy."



"Đến đây lúc nào?"



"Lúc hai người vừa chia tay."



Viên Tung nhớ đến hai đôi dép ngoài cửa, đồ rửa mặt, chén đũa, liêu ca...không nói hai lời, đi nhanh ra cửa.



"Hắc, mì của anh này không ăn sao hả?"



Điền Nghiêm Kỳ vừa nói đến cái chữ "hả"......Viên Tung đã vọt đến dưới lầu.



HẾT CHƯƠNG!