Thế Bất Khả Đáng
Chương 178 : Cảm giác có nguy cơ
Ngày đăng: 20:39 19/04/20
Trans+Edit: Pinoneverdie
- -----------
Bốn mươi phút sau, Viên Tung lái xe đến cửa nhà Hạ Diệu.
Bóng dáng của mẹ Hạ ở trong nhà đi tới đi lui, Hạ Diệu thì ở trong phòng ngủ kiểm kê lại mười vạn bay tứ tung hồi chiều, trãi qua một trận phong ba bão tố, gia đình lại yên bình hài hòa như cũ.
Chỉ là cái lồng chim trên ban công kia đã không còn thấy nữa.
Nhà của Hạ Diệu có ba cái ban công, Viên Tung quan sát từng cái, cũng không phát hiện tiểu liêu ca.
Hắn đứng dưới cây hòe lớn, bỗng đạp lên một phần đất nhô lên, trông có vẻ cũng vừa mới đắp lên gần đây. Đột nhiên hiểu ra điều gì, từ tận đáy lòng sinh sôi một trận đau đớn cực hạn, nhanh chóng thâm nhập khuếch tán, càng ngày càng nghiêm trọng, lòng như bị dao chém giết.
Hắn nhớ tới dáng đi tiêu sái, lanh lợi vui vẻ của Hạ Diệu mỗi lần xách theo tiểu liêu ca đến công ty, nhớ tới dáng vẻ chăm chú của cậu ta mỗi lần đem đậu phộng nhai nát, từng chút từng chút mà đút cho tiểu liêu ca; còn nhớ rõ có mấy lần tiểu liêu ca học nói tục, đôi lúc lỡ miệng nói ra khiến Hạ Diệu ngượng đỏ hết cả mặt, sau đó liền cười haha vui vẻ....
Đó là một con chim cũng đã từng hôn vào chim nhỏ của Viên Tung. Cũng là một con chim đã từng học tiếng rên rỉ của Hạ Diệu, mỗi lần đại liêu ca kêu lên "ti tiện vợ" liền lập tức phụ xướng mà kêu rên.
Nhưng hôm nay lại bị Viên Tung dẫm nát dưới chân. Thậm chí ngay cả việc nó ra đi lúc nào cũng không biết.
Điều duy nhất mà Viên Tung có thể làm bây giờ là tưởng tượng đến dáng vẻ bi thương của Hạ Diệu khi phải nói lời vĩnh biệt với tiểu liêu ca.
Đột nhiên ập tới một cơn mưa mùa thu, gió cuốn bay lá cây đi khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Xe của Viên Tung rất nhanh thì chạy đi, bánh xe bắn lên tầng tầng bọt nước.
Điền Nghiêm Kỳ đã đem tô mì của Viên Tung ăn sạch, vừa mới đặt tô xuống bàn, kết quả Viên Tung một lần nữa đẩy cửa vào.
"Ách... Anh tại sao lại tới nữa?"
Điền Nghiêm Kỳ đứng lên, đuổi theo Viên Tung đang dồn dập cước bộ tiến ra ban công.
Viên Tung đem lồng chim tháo xuống, lôi cổ con đại liêu ca ra.
Đại liêu ca gần đây thể trạng vốn là không tốt, tích tụ thành bệnh, thời tiết lạnh lẽo càng làm lộ ra vẻ chán trường. Viên Tung đưa mắt nhìn nó trong chốc lát, đột nhiên dùng lực bóp siết đại liêu ca.
"Anh muốn làm gì?" Điền Nghiêm Kỳ trợn tròn mắt, vội vàng ngăn cản.
Đã chậm chân...
"Xong chưa?" Hạ Diệu thấy phiền, "Cậu xem tướng à?"
Vương Trì Thủy cười hắc hắc, bàn tay buông xuống.
Sau đó, Tuyên Đại Vũ lại hỏi Hạ Diệu cái câu hay để ngoài miệng kia.
"Hai người còn chưa chia tay?"
Không ngờ rằng, lúc này khiến Hạ Diệu phải trả lời.
"Chia tay rồi."
Tuyên Đại Vũ rồi đột nhiên chấn động, kéo theo Vương Trì Thủy cũng chấn động.
"Thực sự chia tay?" Tuyên Đại Vũ hai mắt trợn tròn, "Tôi chỉ là hỏi đùa giỡn."
Hạ Diệu nói: "Tôi lại không trả lời đùa giỡn."
Tuyên Đại Vũ còn chưa kịp tiêu hóa những lời này, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào đến kì lạ của Vương Trì Thủy.
"Gì? Hai người chia tay?"
Hạ Diệu nghe thấy âm thanh hoảng hốt của Vương Trì Thủy, phản xạ run tay một cái, nước trà nóng hổi trong nháy mắt vấy lên tay mình.
Nếu như là ở trước đây, Tuyên Đại Vũ đã sớm đạp cho Vương Trì Thủy một cú. Lúc này chỉ nộ trừng cậu ta một lúc, đến sau cùng lại tuôn ra một câu không có lấy một chút giận dữ.
"Cậu muốn tìm đòn đó hả?"
Hạ Diệu một bên xoa cái tay đang bị nước trà làm phỏng, một bên quở trách Vương Trì Thủy, "Cậu không phải đã sớm biết rồi sao? Còn ở đó nổi máu sống lên ồn ào làm gì?"
"Gì? Cậu đã sớm..."
Tuyên Đại Vũ hỏi còn chưa hỏi xong, Vương Trì Thủy liền giành nói trước: "Chuyện là....tôi không làm phiền hai người nữa, cứ tự nhiên"
Nói xong cấp tốc lách người đóng cửa chuồn đi.
HẾT CHƯƠNG!