Thế Bất Khả Đáng

Chương 179 : Một chút giống con người cũng không có

Ngày đăng: 20:39 19/04/20


Trans+Edit: Pinoneverdie



- --------



Trong phòng chỉ còn lại Tuyên Đại Vũ và Hạ Diệu hai người họ.



Hạ Diệu dùng một tay khoác lên vai Tuyên Đại Vũ, cả người kéo sát lại người hắn ta, tựa như một miếng bông lớn dán vào người Tuyên Đại Vũ. Đầu nghiêng qua, ánh mắt biến thái câu dẫn nhìn chằm chằm Tuyên Đại Vũ.



Tuyên Đại Vũ tim đập rộn lên, vội vàng dùng tay che ánh mắt của Hạ Diệu.



"Đừng nhìn tôi chằm chằm như thế."



Hạ Diệu khó hiểu, "Làm sao vậy?"



Tuyên Đại Vũ chột dạ cười cười, "Không có gì."



Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng, đầu lệch qua dựa lên vai Tuyên Đại Vũ không nói lời nào.



Trong chốc lát, Tuyên Đại Vũ lại xoa xoa đầu Hạ Diệu.



"Nói xem, hai người vì sao chia tay." giọng điệu hào hứng.



Hạ Diệu nghiêng đầu nhìn hắn, "Còn cao hứng như thế sao?"



"Nói mau!" Tuyên Đại Vũ cấp bách khó nhịn được vui sướng trong lòng.



Hạ Diệu miễn cưỡng: "Có cái gì có thể nói?"



Tuyên Đại Vũ thấy Hạ Diệu không nói, tự mình suy đoán một chút.



"Không phải thực sự là do tên Điền Nghiêm Kỳ kia chứ?"



Hạ Diệu không nói chuyện có nghĩa là ngầm thừa nhận.



"Tôi đã nói rồi!" Tuyên Đại Vũ dùng ngón tay chỏ chỏ vào ấn đường của Hạ Diệu, "Tôi nói cái này gọi là cá đi tìm cá, tôm đi tìm tôm! Người ta muốn chính là nước tương Đông Bắc, một chén tổ yến như cậu dính vào làm gì?"



Hạ Diệu ăn ngay nói thật, "Nước tương Đông Bắc thực sự ngon hơn một chén tổ yến mà......"



".........nhất là do Viên Tung tự làm..." những lời này Hạ Diệu chưa kịp nói xong, Tuyên Đại Vũ đã dùng một câu chửi thô tục ở vùng Đông Bắc mắng Hạ Diệu, "Thứ đồ chơi không có tiền đồ! Cứ như vậy mà tiêu đời! Cậu không phải là đang nâng cao chí khí của người khác mà tự hủy diệt uy phong của mình sao?"


Vương Trì Thủy đột nhiên quét mắt, cảm giác có một thân ảnh quen thuộc, mặc chính trang sừng sững đứng ở trong đám người hỗn loạn, bên cạnh là hai tên bảo tiêu nghiêm nghị. Mặc dù không ở trong đám người kia vui ngoạn, cũng không giống những người khác đi mời rượu khắp nơi, kéo bè kéo cánh, như vẫn toát lên vẻ khí phách mạnh mẽ thu hút vốn có.



Vương Trì Thủy ngay lập tức nhảy đến, kích động hét lớn một tiếng.



"Đại thần thánh!"



Viên Tung mấy ngày nay không có cạo râu, râu ria cứ thế rậm rạp làm tăng thêm vài phần nam tính. Quay đầu thấy Vương Trì Thủy, khóe miệng cũng thoáng chốc vui vẻ.



"Chúc mừng."



Vương Trì Thủy cảm xúc vạn lần, cậu ta gửi thiệp mời cho Viên Tung chỉ là gửi cho có lệ,vì căn bản không nghĩ rằng Viên Tung sẽ tới, đã vậy còn dẫn theo nhân viên bảo tiêu của mình. Viên Tung từ trước tới nay không tham gia loại hoạt động vui mua tiêu khiển này, chỗ này giống như chỉ dành cho kỹ nữ hoặc cho mấy gã ăn chơi mà thôi, Vương Trì Thuỷ không ngờ Viên Tung lại hào hứng đến tham dự!



"Hắc, đại thần thánh à, tôi đang có chuyện phát cáu đây, anh có thể xem xét cho tôi một bảo tiêu hay không?"



Viên Tung không nói chuyện, người bảo tiêu bên cạnh mở miệng trước.



"Loại chuyện này anh vui lòng hỏi nhị vương gia của chúng tôi, Viên Tổng đã thôi tham gia chuyện này."



"Nhị vương gia?"



(*) Nhị vương gia: người cầm quyền đứng thứ hai (the second manager).



Vương Trì Thủy còn không phản ứng kịp, đại sảnh đột nhiên truyền đến một tiếng hô lớn, Vương Trì Thủy cũng giống như mọi người liếc mắt nhìn, không khỏi kinh hãi sửng sốt.



Hạ Diệu một thân tây phục màu trắng chói lóa, bên trong là chiếc áo sơ mi đen, cùng màu với đôi giày da, vừa hợp mốt vừa cợt nhã tiến vào đại sảnh, làm lu mờ hết tất cả các đại minh tinh đang có mặt ở đây. Ngay cả Tử Đằng cũng không nhịn được nhe răng, "Tôi thao, đây là ai vậy?"



Người trợ lý bên cạnh nhỏ giọng, nói: "Nghe đâu là bạn hữu của tổng giám đốc sản xuất, con nhà dòng tộc."



Viên Tung dùng thị lực mười phần chăm chăm nhìn Hạ Diệu, cảm giác như đang muốn lột da xé thịt, rất mãnh liệt.



Hạ Diệu cũng không nhìn hắn cái nào, đầu tiên là ôm Tuyên Đại Vũ một cái, sau đó cùng người quen cụng ly nhiệt tình trò chuyện, khuôn mặt tươi cười dịu dàng. Cứ như vậy di chuyển mời rượu từ nơi này sang nơi khác, cuối cùng tới chỗ của Viên Tung, vẫn không nói câu nào.



Đến sau cùng, Viên Tung mở miệng trước.



"Một chút giống con người cũng không có."



...



HẾT CHƯƠNG!