Thế Bất Khả Đáng
Chương 184 : Vô tình gặp trên đường
Ngày đăng: 20:39 19/04/20
Trans+Edit: Pinoneverdie
- -------------
Bành Trạch đem xe dừng ở dưới lầu khu ký túc xá công ty Viên Tung, thấy Lý Chân Chân khẩn cấp xuống xe, thật muốn kéo tay lôi trở lại, hướng vào cái mông của cậu ta mà tát hai cái.
Trong chốc lát, Tiền Trình từ ký túc xá đi ra.
Bành Trạch cũng xuống xe, dựa ở cửa xe hút thuốc, nhìn chăm chú vào hai người kia đang nói chuyện cách đó không xa.
Tiền Trình nhìn và cười về phía Lý Chân Chân, "Sao trễ như vầy còn tới?"
"Hai ngày nữa là Giáng sinh, tặng cho anh một ít táo!"
Tiền Trình dùng bàn tay to úp lên đầu Lý Chân Chân xoa xoa. Cách đó không xa, thần kinh của Bành Trạch liền căng thẳng, cũng may Tiền Trình rất nhanh thì bỏ tay xuống.
"Đó là ngày lễ của bên châu Âu mà." Tiền Trình nói.
Lý Chân Chân quyết miệng, "Lễ bên châu Âu cũng là lễ! Ngày lễ chỉ là cái cớ để đến đây thôi, anh quan tâm ý nghĩa để làm gì? Cầm lấy."
Tiền Trình nhận táo, há miệng thật lớn, cắn một phát, ăn sạch nửa trái.
Lý Chân Chân sốt ruột, "Khoan đã, còn chưa rửa mà!"
"Rửa làm gì? Lau lau một chút là được."
Lý Chân Chân tuy rằng đành phải để hắn ăn táo không rửa, nhưng vẫn là thích xem vẻ thô lỗ này của Tiền Trình, nhìn hắn ta cắn táo mà lòng mình sôi trào nhiệt huyết.
"Đã trễ như vậy rồi, cậu làm sao quay về?" Tiền Trình hỏi.
Lý Chân Chân ánh mắt hồ ly nhìn thẳng vào Tiền Trình, nói: "Tôi căn bản không có ý định trở lại, muốn ở lại phòng ký túc của anh ngủ một đêm."
Tiền Trình nói: "Tôi không phải ngủ riêng một phòng, trong phòng có nhiều anh em khác nữa."
"Anh nói bọn họ qua phòng những người khác ngủ một đêm là được."
Tiền Trình nói: "Cái này không tốt lắm đâu"
Nếu là bạn gái, bảo bọn họ qua phòng khác ngủ vẫn còn "tình hữu khả nguyên", đằng này lại là một người đàn ông, ai mà chịu đi qua chỗ khác ngủ?
Lý Chân Chân thấy Tiền Trình do dự, lợi dụng thời cơ nói rằng: " Tôi với anh ngủ chung một ổ chăn cũng ổn."
Vào tháng trước, Tiền Trình và Lý Chân Chân đã từng ngủ chung giường. Lúc đó Lý Chân Chân ở nhà một mình, không muốn Bành Trạch dây dưa đeo đám cho nên có một đêm muốn Tiền Trình ngủ ở lại nhà mình. Tiền Trình cũng quả thực cùng cậu ta ngủ chung, nhưng Lý Chân Chân nội tâm bất chính, tay chân đều "không thành thật", khiến cho Tiền Trình cảm thấy khó chịu.
Mười giây sau, phòng làm việc phát ra tiếng kinh hô của Điền Nghiêm Kỳ
"Không phải chứ?"
Tiếng kinh hô qua đi là một trận cười đã đời, trận cười này như gội rửa đi bao mệt mỏi áp lực công việc trong thời quan qua của hắn.
Tuy rằng Viên Tung lần này tới đây không phải là cùng Điền Nghiêm Kỳ nói chuyện tình cảm cá nhân, thế nhưng Điền Nghiêm Kỳ vì để thể hiện lòng biết ơn, vẫn là gửi cho Hạ Diệu một tin nhắn.
Lúc này Hạ Diệu đang trong giờ tan tầm, cũng chưa đọc cái tin nhắn kia, trên tay cầm một trái táo thật lớn đi ra ngoài.
Đi tới bãi đỗ xe, trái phải nhìn quanh, loay hoay hơn mười phút, cuối cùng vẫn là không lên xe. Cuối cùng lại đi đến cửa chính cục cảnh sát, đi qua đi lại, giống như là đang đợi ai đó, hoặc đang tản bộ.
"Cảnh sát Hạ còn chưa về nhà? Hôm nay là giáng sinh, có hẹn với ai sao?"
Hạ Diệu lắc đầu, "Không có, bây giờ liền về nhà."
"Trái táo lớn trên tay cậu là định tặng ai thế?"
Hạ Diệu cười gượng hai tiếng, "Cái này là người ta tặng tôi, tôi giữ lại tự ăn."
"Đó là thực sự là trái táo? Ai u đưa cho tôi xem thử nào."
Hạ Diệu đem quả táo đưa cho đồng sự, người đồng sự không dám tin cầm lấy xem thật kỹ. Ông trời của tôi! Hóa ra là thật. Lấy tay ước lượng một chút, ít nhất cũng phải nặng hơn một kí, có thể nói là "kinh thành đệ nhất táo" phi phàm như Viên Tung ăn cái loại này cũng không hết.
Lúc người đồng sự vẫn còn đang cân trái táo, Hạ Diệu lấy điện thoại nhìn thoáng qua, vừa đúng lúc thấy cái tin nhắn của Điền Nghiêm Kỳ.
"Cảnh sát Hạ cám ơn anh, Viên Tung ngày hôm nay đã tới tìm tôi!"
Hạ Diệu sau khi xem xong, con ngươi rực đỏ, tôi thao thao thao thao thao thao thao!
Hóa ra hắn ở đó!
Vèo một cái đem quả táo trong tay người đồng nghiệp đoạt lại, nảy sinh sự ác độc mà cắn một miếng thật to.
Sau đó mới mang theo khí tức ồ ạt mà đi tới bãi đậu xe.
Mới vừa đi không được vài bước, liền nghe ở phía sau truyền tới một giọng nam trầm ấm.
"Này, con hươu tuyết ngu xuẩn."
HẾT CHƯƠNG!