Thế Bất Khả Đáng
Chương 185 : Anh cứ chờ cho tới chết đi
Ngày đăng: 20:39 19/04/20
Trans+EditL Pinoneverdie
- 0-0-0-0-0-
Hạ Diệu cước bộ dừng lại, trong lòng không khỏi bừng lên một ngọn lửa muộn, tiếng bước chân phía sau lưng mình càng ngày càng tiến gần không hề kiêng dè. Gương mặt cậu ta càng ngày càng âm trầm, tiếng đế giày dẫm lên tuyết ở phía sau đột nhiên ngừng lại.
"Từ đâu học được kiểu cách của một trái táo lớn ngu xuẩn vậy?"
Nghe được "táo lớn ngu xuẩn" bốn chữ này, Hạ Diệu lửa giận trong lòng rốt cục đạt đến điểm cực hạn, trong nháy mắt khai phá đạn dược.
"Ngu xuẩn bà ngoại nhà anh!!"
Vèo một cái, đem quả táo lớn đang cầm trong tay hướng vào Viên Tung ném thẳng lên đầu hắn, cũng may đây là Viên Tung, nếu đổi lại là người khác, lực ném và độ chính xác này đều có thể khiến người ta té xỉu tại chỗ.
Viên Tung một tay nhặt trái táo lên, ở ngay chỗ mà Hạ Diệu vừa cắn, cắn một ngụm lớn, đem dấu răng của cậu ta bao trùm lấy, tất cả đem nuốt trôi vào bụng.
"Trái táo này hương vị cũng không tệ lắm, mua ở đâu?" Hỏi Hạ Diệu.
Hạ Diệu vẫn như trước trầm mặt đi về phía trước, làm bộ không nghe thấy.
Viên Tung níu Hạ Diệu lại, học người khác dùng giọng điệu nhạo báng nói: "Hôm nay cảnh sát Hạ tâm tình không tốt lắm! Ai lại chọc ngài?"
"Biết tôi tâm tình không tốt thì tránh xa tôi ra một chút." Hạ Diệu nói không lưu tình nể mặt chút nào.
Viên Tung lại có thể dễ dàng để cậu ta đi như vậy? Thông thường Hạ Diệu càng chửi hắn, hắn càng bám dính lấy cậu ta chặt hơn. Đến sau cùng Hạ Diệu đã thấy phiền, một quyền đập vào bả vai Viên Tung, Viên Tung cầm trong tay quả táo, ăn cũng ăn không được trọn vẹn. Vốn muốn cùng cậu ta đánh hai chiêu, kết quả phát hiện nét mặt của Hạ Diệu hôm nay rất khó coi.
Viên Tung khóe mắt hiện lên một tầng yêu thương, giọng nói đột nhiên trầm ổn.
"Làm sao vậy?" Ngón tay khẽ vuốt lên ót Hạ Diệu.
Hạ Diệu vẫn không nói, ánh mắt càng ngày càng âm u.
Viên Tung trong lòng dự đoán đủ loại khả năng, trong lòng càng ngày càng không ổn định.
Đầu hơi cúi xuống, ánh mắt đặt song song với mắt Hạ Diệu, trong giọng nói lộ ra vài phần lo lắng.
"Mẹ chỉ đoán."
Hạ Diệu trong nháy mắt bị nghẹn chết.
Sau đó, mẹ Hạ liền yên lặng nhìn Hạ Diệu, thấy cậu ta đang có vẻ rùng mình liền lên tiếng.
"Nên làm như thế nào, trong lòng con hiểu rõ là được."
Nói xong, dọn chén đũa đi vào nhà bếp.
Hạ Diệu thì hậm hực mà trở về phòng ngủ.
Nửa đêm, Hạ Diệu mất ngủ.
Cũng không phải là bởi vì câu nói của mẹ Hạ, mà là vì câu nói kia của Viên Tung. Tay hướng về cặp mông của bản thân sờ lên, dùng sức bóp nhéo một cái, đột nhiên cảm thấy có chút chảy xệ mềm nhũn, trong khi trước đây lại rất đàn hồi.
Vì vậy, hơn nửa đêm đứng lên, đi tới cái dụng cụ luyện tập thể dục một trận đấm đá trút giận, giằng co hơn hai giờ.
Vốn tưởng rằng làm bản thân mệt mỏi là có thể dễ dàng đi vào giấc ngủ, ai ngờ nằm dài trên giường tinh thần tỉnh táo không gì sánh được.
Hạ Diệu mới đầu là nằm, sau đó biến thành nằm sấp, chăn bông dày quấn lấy thân thể trần truồng, che giấu tiếng thở dốc bên trong. Hạ Diệu lòng cảm thấy ngứa ngáy, ngứa đến mức phải cọ xát hạ bộ vào tấm ra trải giường, không ngừng tự nâng cái mông lên như muốn nghênh đón cái gì đó một cách vô thức, khiến cái chăn bông liên tục chuyển động mà không biết người bên trong chăn đang làm cái gì.
Sau đó, làm như vậy cũng không hết ngứa, Hạ Diệu vẫn là đem bàn tay luồng vào.
Một dòng điện lưu từ "tiểu phúc" đang được cọ xát chạy tán loạn toàn thân, cảm giác quen thuộc trước đây đã từng có bắt đầu ập tới, thẩm thấu đến ngũ tạng lục phủ, mỗi cơ quan đều đang nhung nhớ đến một người vẫn thường hay đem lại khoái cảm cho mình.
Quá trình này không biết giằng co bao lâu, mãi cho tới khi cơ thể bên trong chiếc chăn kia một trận co quắp rung động, kèm theo mấy tiếng khóc nức nở rên rỉ, bất ngờ từ trong chăn phát sinh ra một tiếng.
"Ách... Viên Tung..."
Trong một khắc đó, hô hấp liền trở nên ôn hòa, nhưng nội tâm đột nhiên trống rỗng.
HẾT CHƯƠNG!