Thế Bất Khả Đáng

Chương 186 : Không bao giờ chơi đùa nữa

Ngày đăng: 20:39 19/04/20


Trans+Edit: Pinoneverdie



- -----------



Cứ mỗi ngày làm xong công việc, Điền Nghiêm Kỳ có cảm giác như mình sắp chết bất đắc kì tử tới nơi.



Lúc này đã hơn chín giờ tối, tòa nhà văn phòng không còn ngọn đèn nào sáng, Điền Nghiêm Kỳ đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về nhà, đột nhiên tiếng gõ cửa lại vang lên.



Tim đột nhiên đập nhanh hơn, mang một tia hy vọng xa vời về người đang gõ cửa.



Đáng tiếc, hy vọng xa vời tan vỡ, người gõ cửa là người trong ban điều hành văn kiện.



"Điền Phó tổng, bên kia nói phần văn kiện này phải do tổng giám đốc ký tên."



Điền Nghiêm Kỳ hất cằm, "Tôi biết rồi, để ở đó đi."



Sau khi ra khỏi công ty, Điền Nghiêm Kỳ thử gọi điện thoại cho Viên Tung, kết quả vừa gọi thì nhận được thông báo đường dây bận. Từ lúc Điền Nghiêm Kỳ lên chức phó tổng đến nay, dường như chỉ khi Viên Tung muốn gọi cho hắn thì điện thoại mới mở máy, còn không dù Điền Nghiêm Kỳ có gọi lại bao nhiêu lần thì cũng là không liên lạc được.



Điền Nghiêm Kỳ lái xe đến nhà Viên Tung, trước đó hắn cũng đã ghé nhà Viên Tung vài lần, mà lần nào đến vào buổi chiều tối cũng đều là cửa chính đóng chặt, gõ cửa cũng không ai ra mở. Điền Nghiêm Kỳ không biết rằng Viên Tung thực sự không có ở nhà hay là không muốn mở cửa cho hắn.



Lần này Điền Nghiêm Kỳ cũng không ôm quá nhiều hy vọng. Quả nhiên, gõ cửa vẫn không có người ra mở.



Điền Nghiêm Kỳ đang định quay bước đi, cước bộ đột nhiên dừng lại, hắn nghe được bên trong gian phòng hình như có tiếng nói chuyện, chẳng lẽ là ai đó đang muốn mở cửa? Điền Nghiêm Kỳ lại chờ trong giây lát, bên trong gian phòng thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng bước chân dồn dập, nhưng cuối cùng vẫn là không có người mở cửa.



Điền Nghiêm Kỳ đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, ánh mắt nhìn vào ổ khóa, quả nhiên có vết tích bị cạy.



Không ổn rồi, có trộm đột nhập!



Điền Nghiêm Kỳ trực tiếp vặn cửa, cấp tốc lao vào trong.



Cửa sổ rưới vào một trận gió lạnh, kẻ trộm đã tẩu thoát.



Tôi thao!



Điền Nghiêm Kỳ thù hằn chửi bới một câu, đều tự trách bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, phát hiện quá muộn, kết quả để kẻ trộm trốn thoát.




" Đại bánh tét à, ban đêm không về nhà với miêu (tiểu tam), chạy đến đây làm gì hả?"



Viên Tung không nói gì liền từ trong xe vươn tay ra luồng vào nách Hạ Diệu. Ban đầu Hạ Diệu tưởng rằng hắn ta muốn thọt lét mình nên ra sức chống trả. Kết quả cậu ra đã bị kẹp chặt, nửa thân trên lọt vào trong cửa sổ, nửa thân dưới bay lơ lửng giữa không trung. Một đại nam hán cao hơn mét tám cuối cùng bị Viên Tung nhấc lên lôi vào trong từ cửa kính xe, dùng sức ôm lấy cậu ta.



"Tôi thao..."



Hạ Diệu vừa cười vừa mắng một tiếng giận lẫy lại khiến Viên Tung hung hăng ôm siết cậu ta vào trong lồng ngực.



Ngọn lửa tình được va chạm kịch liệt, Hạ Diệu nóng lòng hướng về mặt của Viên Tung gặm cắn. Mấy ngày nay toàn cặm cắn cái gối ôm, cọ xát vào cái ra giường, hôm nay cuối cùng cũng có thể tóm được cái cơ thể sống này.



Một trận tiếng thở dốc ồ ồ từ trong xe tràn ra.



Đột nhiên, điện thoại di động của Hạ Diệu vang lên.



Điền Nghiêm Kỳ gọi cho Viên Tung không được, lại phải gọi cho Hạ Diệu.



Hạ Diệu trực tiếp bấm nhận cuộc gọi, cả hai người đồng thời nghe được tiếng kêu cứu, tiếng đứt quãng đang muốn nói rõ cái gì đó của Điền Nghiêm Kỳ.



"Cùng đi với tôi!" Viên Tung hướng về Hạ Diệu nói.



Hạ Diệu nói: "Một mình anh đi đi!"



Viên Tung vẫn còn lôi Hạ Diệu không buông tay, Hạ Diệu đột nhiên nổi giận, kéo cổ áo của Viên Tung gào thét.



"Đừng có mà lãi nhãi lắm điều, nhanh đi đi"



Nói xong tàn nhẫn gạt Viên Tung ra mà nhảy xuống xe.



Hai chân rơi xuống đất, lòng của Hạ Diệu và bầu trời đại tuyết kia cùng nhau đóng băng.



Viên Tung, món nợ tình cảm của anh với người khác là quá nhiều, Hạ thiếu gia tôi từ đây về sau sẽ không bao giờ....không bao giờ chơi đùa với anh nữa.



HẾT CHƯƠNG!