Thế Bất Khả Đáng

Chương 187 : Biết vậy đừng làm

Ngày đăng: 20:39 19/04/20


Trans+Edit: Pinoneverdie



- ---------



Lúc Viên Tung chạy đến cửa nhà, xe cứu thương đã đến, thế nhưng nhân viên y tế nghe nói vụ này liên quan đến chất nổ nguy hiểm, lo ngại không dám đi tới, phải đợi cảnh sát đến làm việc mới chịu vào cứu người.



Viên Tung hoả tốc xông vào trong, mở rộng cửa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, con ngươi như vỡ nứt ra.



Mặc dù Điền Nghiêm Kỳ đã kịp thời đem axit H2SO4 trên mặt xử lý, nhưng bởi vì lượng tiếp xúc quá rộng, dẫn đến mặt và cổ của hắn bị bỏng một diện tích rất lớn, cả khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi. Không chỉ có như vậy, axit còn lan xuống làm tổn thương cổ họng và lỗ mũi, gọi xong cú điện thoại kia liền ngã xuống đất, hiện tại đã hôn mê bất tỉnh.



Viên Tung cấp tốc ôm lấy Điền Nghiêm Kỳ chạy xuống lầu dưới.



Người được lập tức mang lên xe cấp cứu, Viên Tung ngồi bên cạnh Điền Nghiêm Kỳ. Điền Nghiêm Kỳ lúc này hơi ý thức được, con ngươi đỏ như máu cố sức mở ra, quét mắt thấy Viên Tung, từ trong cổ họng khó khăn phun ra một chữ.



"Đau..."



Ánh mắt của Viên Tung trở nên đau xót khổ sở, không nói gì, siết chặt tay của Điền Nghiêm Kỳ mãi cho đến khi tới bệnh viện.



"Bệnh nhân cần phải lập tức cấp cứu, ngài là người thân của cậu ta?"



Viên Tung gật đầu, "Phải"



"Vậy làm phiền ngài kí tên vào đây."



Điền Nghiêm Kỳ bị đẩy đến phòng cấp cứu, còn Viên Tung sau khi làm xong những thủ tục rườm rà, nhấc chân đi đến ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, trầm mặc mà hút thuốc. Hắn chưa gọi điện cho người nhà của Điền Nghiêm Kỳ, đã trễ thế này hai lão bối khẳng định đang ngủ, hơn nữa nếu có gọi thì bọn họ cũng không có thể lập tức chạy tới, không nên làm họ lo lắng.



Hạ Diệu từ lúc trên xe của Viên Tung bước xuống, không quay trở về nhà, mà là đi đến nhà Viên Tung.



Viên Tung bởi vì đi gấp, ổ khóa bị cạy vẫn chưa kịp sửa, cửa lớn cứ như vậy mà mở rộng, Hạ Diệu trực tiếp đi vào.



Trong phòng tràn ngập mùi gây ngạt của loại dịch thể ăn mòn kia, thậm chí còn ngửi được mùi thịt tươi, rất nồng nặc. Hạ Diệu sau khi đi vào, ngoại trừ tưởng tượng được cảnh tràng đau đớn của Điền Nghiêm Kỳ, cậu ta còn phát hiện được cái đồng hồ tính giờ của đống chất nổ trong túi du lịch vẫn còn đang hoạt động.
"Anh ta đối tốt với anh như vậy, anh vẫn còn chia tay với anh ta?"



Viên Tung dùng ánh mắt quét về phía Viên Như, tra hỏi: "Cậu ta đối tốt với anh thế nào?"



Gương mặt lúc này của Viên Như vốn đã không còn có thể che giấu được nữa, hiện tại Viên Tung lại đặc biệt mẫn cảm, chuyện liên quan đến Hạ Diệu dù có một chút gió thổi cỏ lay đều có thể kích động thần kinh của hắn.



"Nói!" khẩu khí cứng rắn.



Chuyện cho tới bây giờ, Viên Như cũng không cần thiết phải giấu diếm, đã lỡ rồi, cô ta đành thay Hạ Diệu "giải quyết hậu quả".



"Ca à, anh biết Hạ Diệu vì sao nhiều lần cùng Báo Đen đối đầu vẫn không nói cho anh không?"



Thần kinh của Viên Tung trong phút chốc liền bị siết chặt, đây cũng là điểm mà hắn vẫn nghĩ không thông, nếu như chỉ là vì chuyện Viên Tung và Báo Đen phân tranh trên phương diện làm ăn, Hạ Diệu không nhất thiết phải làm như vậy.



Viên Như hít sâu một hơi, nói: "Bởi vì Báo Đen đã từng ý đồ bắt cóc cường bạo em."



Viên Tung một cước phanh xe dừng lại.



"Em nói cái gì?"



Viên Như mỗi khi nhớ tới việc này đều phát sợ, "Lúc đó nếu không có anh ta, e rằng bây giờ anh không còn nhìn thấy em nữa. Anh có biết anh ta lúc đó bị thương là vì sao không? Là do em bị bọn họ áp giải lên xe, anh ta vì muốn chiếc xe đó dừng lại, dùng tay bám vào cái kính chiếu hậu, bị tha lôi xa hơn mấy chục thước, thiếu chút nữa mà đã bị bánh xe phía dưới đè nát."



Đại não của Viên Tung tựa hồ như sẽ không vận hành nữa, đầy ắp trong đầu lúc này toàn là những hình ảnh mà hắn tưởng tượng ra theo lời Viên Như kể.



Viên Như vành mắt lại ướt đỏ, "Là bởi vì em lúc đó bị người ta quyến rũ, mới rước họa vào thân, kỳ thực Hạ Diệu đã nhắc nhở em một lần, em chính là không thèm để ý. Sau đó đã xảy ra chuyện, em không dám nói cho anh biết, chỉ có thể gọi điện thoại cho Hạ Diệu. Hạ Diệu sợ anh biết sẽ làm ra những chuyện quá khích, mới không cho em nói với anh."



"..."



HẾT CHƯƠNG!