Thế Bất Khả Đáng

Chương 200 : Phản kích

Ngày đăng: 20:39 19/04/20


Trans+Edit: Lytaa



Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie



- ------------



Trong lúc Hạ Diệu đang ngủ, Viên Tung giúp cậu ta lau mồ hôi, thay đổi một bộ đồng phục bệnh nhân khác, lại đem cơ thể cậu ta lật lại, đắp kín chăn, toàn bộ được chăm sóc xong, đột nhiên Hạ Nhâm Trọng từ bên ngoài đẩy cửa vào.



"Nhi tử, nhi tử..."



Hạ Nhâm Trọng gọi hai tiếng không ai đáp lời, thấy Hạ Diệu nằm đó cũng không nhúc nhích, ý thức được cậu ta chắc là đang ngủ. Trước tiên đem hành lý cất gọn, đem áo khoác treo tùy tiện ở chỗ nào đó, hướng về giường bệnh đi tới.



"Ngủ lúc nào?" nhỏ giọng hỏi Viên Tung.



Viên Tung nói: "Ngoại trừ lúc nghe điện thoại của chú, thời gian còn lại đều một mực ngủ say."



Hạ Nhâm Trọng đứng dậy muốn đi rót nước, Viên Tung đã trực tiếp bưng đến trước mặt ông ta.



"Mời chú uống nước."



Hạ Nhâm Trọng từ lúc hạ cánh máy bay tới giờ một giọt nước cũng chưa uống, liền vội vã chạy tới, lúc này quá khát, cũng không kịp cùng Viên Tung nói gì, bưng ly nước lên ừng ực uống.



"Có cần con rót thêm một ít nữa?" Viên Tung hỏi.



Hạ Nhâm Trọng lắc lắc tay, đem ly nước đặt xuống, phát sinh tiếng thở dốc sảng khoái.



"Không cần."



Viên Tung phát hiện tóc của Hạ Nhâm Trọng vẫn còn rối bời, đại khái là do đi gấp bị gió thổi, quả nhiên tình cảm lớn lao nhất không gì bằng tình cảm cha mẹ dành cho con cái.



Hạ Nhâm Trọng nghỉ ngơi một hồi, lúc này mới quan sát Viên Tung.



"Cậu là..."



Viên Tung cao giọng trả lời: "Con là bạn của cậu ta."



Hạ Nhâm Trọng đột nhiên ý thức được cái gì, mở to hai mắt.



"Ôi chao, ngươi chính là tên tiểu tử đem con ta từ trong đáy giếng cứu ra?"



Viên Tung gật đầu.




Điền Nghiêm Kỳ, "..."



Báo Đen nhìn đồng hồ một chút, còn lại năm phút, thấy Điền Nghiêm Kỳ vẫn còn chăm chăm nhìn hắn, nhịn không được xuy cười một tiếng.



"Ai da, cậu nói xem cậu từ thật xa chạy tới nơi này, rõ ràng đã bị mắng một trận, ông chú tôi đây trong lòng hơi áy náy! Như vầy đi, còn lại mấy phút, có cái gì khó nghe cứ nói, ông chú đây tuyệt đối không cãi lại."



Điền Nghiêm Kỳ rốt cục mở miệng, "Chúng tôi đã mua lại mảnh đất kia..."



Báo Đen mạn bất kinh tâm gật đầu, chờ Điền Nghiêm Kỳ nói tiếp.



"Chính là mảnh đất gần với mảnh đất công ty của ngươi..."



Báo Đen vẫn như trước gật đầu.



"Đang thi công xây dựng một bãi nghĩa địa."



"..."



Báo Đen sắc mặt dựng đừng.



Điền Nghiêm Kỳ nhàn nhạt phun ra hai chữ.



"Nghĩa địa."



Báo Đen gương mặt giận dữ nhưng không dám nhìn lại.



Điền Nghiêm Kỳ cười cười, "Cục đất đai đã phê chuẩn, không bao lâu có thể hoàn tất. Chúng tôi đầu tư nhân công chỉ trong vòng một tháng, hiệu quả rất nhanh. Chờ khách hàng dọn tới ở trong các khu nhà của các ngươi, sẽ có nhiều người dưới lòng đất trò chuyện với họ."



Báo Đen "..."



"Đã hết giờ." Cảnh ngục ở bên cạnh nhắc nhở.



Điền Nghiêm Kỳ đem gương mặt thảm hại không ai dám nhìn dán vào tấm tính thủy tinh phân cách, đến sau cùng nói một câu.



"Chờ công ty các người bắt đầu giao dịch, ta nhất định sẽ mướn một ban kèn đồng đám tang đến giúp các ngươi tuyên truyền tạo thế."



Cười sảng khoái, đứng dậy rời đi.



HẾT CHƯƠNG!