Thế Bất Khả Đáng

Chương 201 : Thế nào lại là ngươi ???

Ngày đăng: 20:39 19/04/20


Trans+Edit: Pinoneverdie



Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie



- ------------



Buổi tối, Hạ Nhâm Trọng và mẹ Hạ rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Hạ Diệu và Viên Tung hai người bọn họ.



Hạ Diệu một mực đi vào nhà vệ sinh gọi điện thoại không dứt, gọi đi, nhận về, Viên Tung đi vào vài chuyến, đều nhìn thấy cậu ta đỏ mặt tía tai mà ồn ào.



Nặng nề lấy một làn hơi, trở về phòng bệnh uống ừng ực một ly nước.



"Cậu cứ làm cái gì vậy?" Viên Tung hỏi.



Hạ Diệu nói: "Hẹn trước với vị bác sĩ bên Mỹ để điều trị chấn thương cho anh!"



"Nhanh như vậy?"



"Không gấp không được, loại chấn thương này có thể kéo dài?" Hạ Diệu đột nhiên nóng nảy.



Viên Tung có vẻ nghi ngờ mà quan sát Hạ Diệu, nói: "Chúng ta không phải đã nói là để sau một tháng nữa sao? Đơn vị của cậu có một đống công việc, công ty của tôi có vài chuyện cũng chưa xử lý xong, gấp gáp quá dễ mắc sai lầm."



"Thực sự không thể đợi thêm nữa!" Hạ Diệu vẻ mặt cẩn trọng, "Tôi có loại dự cảm mãnh liệt, ba mẹ tôi nhất định sẽ tìm đem phần nhân tình này trả lại cho anh, sau đó sẽ trở mặt. Tôi phải cản bọn họ lại, không thể để cho bọn họ thừa cơ hành động. Chỉ có khi để cho bọn họ cảm thấy thẹn với anh, mắc nợ anh, anh mới có thể giữ được thế chủ động."



Viên Tung bỗng dưng tức cười, tay nhéo vào mặt của Hạ Diệu, nói: "Ba mẹ cậu thế nào lại có thể nuôi ra một con sói ma mãnh như cậu?"



Hạ Diệu cũng cười mỉa hai tiếng, "Tôi cũng không phải loại lương lẹo lừa gạt gì, tôi chỉ là làm theo đạo lý thôi, ai có lý thì tôi theo."



"Vậy cậu nói một chút, tôi có đạo lý gì?" Viên Tung hỏi.



"Anh suy nghĩ một chút, nếu không có anh, bọn họ ngay cả nhi tử cũng đã đánh mất, còn nói đến cái gì mà sống chết bắt tôi kết hôn? Hơn nữa, anh với tôi thế nào, chẳng lẽ trong lòng mẹ tôi không rõ? Thêm vào đó tôi vẫn thờ phụng một đạo lý, người nếu như là chim, thì lông cánh của anh phải dài phải rộng, ngụ ý thái độ làm người phải chính trực ngay thẳng, phải tuân theo đạo lý."



Nói xong, bản thân cũng không nhịn được, cười ha ha một tiếng, bóp lấy "chim to" của Viên Tung.




Lúc này, Hạ Diệu phải tin, bởi vì... chuyện này cậu ta chỉ nói với Viên Tung, Bành Trạch và Tuyên Đại Vũ. Viên Tung thì không biết gã này, Tuyên Đại Vũ vẫn còn ở nước ngoài, Bành Trạch có chuyện gì cũng đều nói với cậu ta, dù cho Hàn Thiên Vương này có hỏi, Bành Trành chưa chắc nói cho hắn biết.



"Trước đây tôi chưa bao giờ tin cái này, luôn cảm thấy người mù, coi bói, xem tướng tất cả đều là mông nhân. Anh vừa nói như vậy, tôi ngược lại có chút tin tưởng, mấy thứ này thật có thể từ trên mặt nhìn ra à?"



Hàn Thiên Vương vểnh môi cười, biểu tình "thiên cơ bất khả lộ".



"Vậy anh nói cho tôi biết, anh là thế nào từ trên mặt tôi nhìn ra chuyện chín năm trước của tôi?"



Hàn Thiên Vương thu hồi nụ cười trên mặt, yên lặng nhìn Hạ Diệu, thật lâu sau đó mới mở miệng.



"Bởi vì chín năm trước, người cùng với cậu chat sex...là tôi."



Một tia sét nhắm ngay đỉnh đầu Hạ Diệu bổ xuống, trong nháy mắt chẻ đôi Hạ Diệu từ đầu xuống mông.



"Anh nói cái gì?"



Hàn Thiên Vương đem quần cởi ra, trực tiếp kéo sạch đến gót chân, lộ ra hai cái chân của "thiên vương" vô cùng tuyệt mỹ.



"Cảnh sát Hạ, kỳ thực tôi mới vừa vào liền nhận ra cậu, vốn định không nói cho cậu biết. Nhưng cậu đã cứu tôi, tôi không đành lòng gạt cậu."



Hạ Diệu yên lặng nhìn, đây mới được gọi là đôi chân, Lý Chân Chân cùng Vương Trì Thủy nếu đem ra so sánh với hắn cũng chỉ là phù du. Dùng thước đo cũng không thể thẳng như vậy, dùng sơn trắng quét lên cũng không trắng được như thế, vẻ tuyệt mỹ phải nói là ở trên trời, không có ở thế gian, ngay cả Viên Tung đảo mắt liếc nhìn cũng có chút thất thần.



Năm đó thông qua webcam chỉ thoáng nhìn, lần này một lần nữa bị "kinh diễm" (bị kinh ngạc bởi cái gì đo quá đẹp), Hạ Diệu đột nhiên cảm thấy trước đây bị gạt cũng không uổng.



Thế nhưng!!!! Hạ Diệu chợt đem ngăn tủ kéo ra một cái khoảng trống lớn, nhét đầu vào trong.



"Tôi tại sao con mẹ nó người tôi cứu là ngươi?!!!! Thế nào con mẹ nó lại là ngươi!!!!???"



HẾT CHƯƠNG!



Xin lỗi các bạn các chương này là bản thảo không kịp chỉnh sửa nha!