Thế Bất Khả Đáng

Chương 202 : Hàn đại thần tiên

Ngày đăng: 20:39 19/04/20


Trans+Edit: Pinoneverdie



Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie



- --------



Hạ Diệu nội tâm ức chế không thể chịu được nữa, từ trên giường bất thình lình bạo khởi, mãnh mẽ nhào tới người Hàn Thiên Vương cùng nhau ẩu đả. Kết quả cậu ta đã quên nửa thân dưới của bản thân vẫn còn trụi lũi, phen này đánh tơi bời còn chưa được ba giây đồng hồ, đã bị Viên Tung kéo quay về trong chăn, tiếp theo liền thấy Viên Tung siết cổ Hàn Thiên Vương.



Hạ Diệu tuy rằng thống hận Hàn Thiên Vương, cùng lắm là bẻ chân bẻ tay hắn! Nhưng đổi lại là rơi vào tay Viên Tung sẽ không đơn giản như vậy. Tên này lần trước vất vả lắm mới cứu hắn thoát khỏi giếng, nhưng Viên Tung chính là có thể một tay bóp chết hắn một lần nữa.



"Viên Tung, anh bình tĩnh một chút, đừng làm chuyện thêm nghiêm trọng!"



"Đừng làm hắn tàn phế."



"Phế bỏ mười người đầu ngón chân của anh chính là tôi không phải là hắn."



"..."



Cái ót của Hàn Thiên Vương hung hăng đập vào tường, hai tay giơ lên cao, ánh mắt như nhuyễn kiếm, không sợ hãi nhìn vào mặt Viên Tung.



"Viên Tung, nam, 33 tuổi, phụ mẫu đã mất, trước đó làm bộ binh, pháo binh, lính trinh sát... Ở bộ đội là "tay súng thiện xạ", "vật lộn bá vương", tiếng tăm lừng lẫy, năm 2008 chấp hành nhiệm vụ hộ vệ ở nước ngoài bị trúng đạn, đến nay chưa lấy đạn ra..."



Sau đó lại thừa dịp Viên Tung mất tập trung, trong một khắc kia nhào đến bên lỗ tai hắn nói cái gì đó, mặt của Viên Tung nhanh chóng thay đổi biểu cảm, cổ tay đang siết Hàn Thiên Vương nhanh chóng thả ra.



Hạ Diệu bên này vẫn còn tha thiết mà khuyên Viên Tung không nên động thủ, kết quả người ta căn bản không thèm hạ thủ.



Hàn Thiên Vương đem quần kéo lên, tay đặt lên đầu kính chào.



"Cảm tạ ân tình của Tung gia đã không đoạt mạng."



Vừa ra đến trước cửa, vẫn còn hướng về Hạ Diệu, dáng vẻ lưu manh mà cười nói: "Cảnh sát Hạ, anh so với chín năm trước đẹp trai hẳn ra."



Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Hạ Diệu còn không phản ứng kịp, Hàn Thiên Vương liền an toàn mà chạy ra khỏi tầm mắt của cậu ta.



"Mẹ kiếp, anh cứ như vậy để hắn chạy thoát?" Hạ Diệu không thể hiểu được.



Viên Tung cái gì cũng không giải thích.



Hạ Diệu trong nháy mắt nóng nảy, có thể không nóng nảy sao? Một gã nam nhân có thâm thù đại hận với mình vừa mới kề bên tai Viên Tung nói câu gì đó, lập tức đem Viên Tung hàng phục, việc này nếu là ai cũng phải đặt câu hỏi suy nghĩ.



"Tôi thao, hắn vừa nói gì với anh?"



"Không quan tâm hắn nói cái gì, một câu liền thả người?!"



"Nói, anh nha có đúng là đã bị hai cái chân của hắn làm cho mê muội?"




Vội vàng níu Viên Tung hỏi: "Hôm qua ai đến phòng bệnh chúng ta anh có nhớ không?"



"Người đến?" Viên Tung giả vờ hồ đồ, "Ai?"



"Cái người công nhân được tôi cứu!"



Viên Tung nói: "Tối đêm qua lau người cho cậu xong cậu liền ngủ, ở đâu ra công nhân?"



Hạ Diệu vừa nghe lời này, óc át đều bị đông lạnh.



Kết quả, không được ba giây đồng hồ, Viên Tung liền từ dưới gầm giường lôi lên bịch táo.



"Tôi thao thao thao thao..." Hạ Diệu hướng về Viên Tung hành hung.



Viên Tung vội ổn định Hạ Diệu, nói: "Đừng làm rộn, ba mẹ cậu ngày hôm nay đón cậu xuất viện, nhanh dọn dẹp một chút."



Hạ Diệu đều đem chuyện này quên mất.



Một bên dọn dẹp, một bên vẫn đang suy nghĩ chuyện tối ngày hôm qua, hiện tại trời đã sáng, can đảm đột nhiên quay về, trong lòng thầm nghĩ: không phải là chỉ là một tên bịp bợm giang hồ? Có cái gì đáng sợ?



Nghĩ như vậy, Hạ Diệu liền đem chuyện này đập tan.



"Được rồi, anh mấy ngày này liên hệ tiểu Điền sao? Hắn thế nào rồi?" Hạ Diệu hỏi Viên Tung.



Viên Tung nói: "Tôi không liên hệ với hắn, thế nhưng công ty gọi điện thoại cho tôi, nói hắn đã sớm quay trở lại làm việc. Không phải cậu nghĩ rằng trong khoảng thời gian chúng ta nằm viện, công ty cứ thế bình yên?"



Hạ Diệu sắc mặt thay đổi, "Tận tâm làm tròn trách nhiệm như vậy à! Vậy anh nên hảo hảo cảm tạ người ta."



"Tôi ngày hôm nay quay về công ty chính là vì việc này." Viên Tung nói.



Hạ Diệu nói: "Bác sĩ không phải nói anh phải ở lại thêm hai ngày mới có thể xuất viện sao?"



"Tôi có thể nằm ở đây tới ngày hôm nay đã là quá giới hạn rồi, cậu đi tôi cũng không muốn ở lại."



Hạ Diệu muốn nói cái gì nhưng không nói ra, trong lòng đột nhiên trống rỗng, hình như đối với cái phòng bệnh này đã có tình cảm. Nhiều ngày trôi qua như vậy trợ giúp lẫn nhau, đây đó chiếu cố, loại này chính là sớm chiều làm bạn với nhau, vu vơ tâm sự đùa nghịch.



"Được rồi, đừng quan tâm nữa, cậu đã quên có Hàn đại tiên phù hộ chúng ta?" Viên Tung trêu chọc một câu.



Hạ Diệu cười mắng, nện một quyền vào ngực Viên Tung, "Cút đi!"



HẾT CHƯƠNG!



G9