Thế Bất Khả Đáng

Chương 204 : Nội chiến

Ngày đăng: 20:39 19/04/20


Trans+Edit: Pinoneverdie



Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie



- --------



Đầu năm mùng một, từng nhà đoàn viên, trong nhà Hạ Diệu lại vắng tanh. Giống như thông tục vào những năm trước, Hạ gia mỗi lần đến năm mới sẽ tụ họp linh đình một bữa, dòng họ sẽ cùng nhau tụ họp tại phòng khách của ngôi nhà cũ năm xưa. Ngày hôm nay, cũng chỉ có Hạ Nhâm Trọng đến đó, mẹ Hạ kiên quyết ở nhà, Hạ Diệu cũng là hảo hảo ở nhà với bà ta.



"Mẹ, mẹ vì sao không đi?"



Mẹ Hạ mệt mỏi mà nói: "Mẹ ngại ồn ào."



Kỳ thực Hạ Diệu cũng không thích náo nhiệt, nhất là hai năm gần đây, trưởng bối thấy cậu ta liền hỏi chuyện yêu đương. Đến lúc đó nói như thế nào? Chẳng lẽ nói con đã có chồng, bữa khác sẽ dẫn anh ta đến thăm, hách....không dọa chết các người mới lạ!



"Mẹ hiện tại đặc biệt sợ tiếng ồn, mẹ có loại triệu chứng uất ức."



Hạ Diệu oán thầm: Mẹ sợ tiếng ồn? Mẹ là sợ con nói mẹ không sợ tiếng ồn mới đúng, bình thường lúc quét rác đều phải mở TV, bà con hàng xóm cãi nhau đặc biệt to tiếng, cũng không thấy mẹ quá phiền lòng!



"Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều." Hạ Diệu gắp thức ăn cho mẹ Hạ.



Mẹ Hạ hừ một tiếng, "Trước đây là mẹ nghĩ đến quá ít, mới để cho con lợi dụng sơ hở."



Hạ Diệu cắm đầu ăn.



Mẹ Hạ nhìn cậu ta chằm chằm một trận, suy nghĩ kỹ một chút, Hạ Diệu hai ngày này biểu hiện cũng không tệ lắm, hình như là từ lúc xuất viện đến giờ vẫn chưa từng cùng Viên Tung liên lạc. Trở về giúp đỡ mẹ Hạ dọn dẹp cái này, lo liệu cái kia, năm ngoái phụ giúp một chút cũng không có, năm nay vẫn còn phụ một tay nấu sủi cảo, so với cái thằng lông bông như trước đây tốt hơn rất nhiều.



Hơn mười một giờ khuya, Hạ Nhâm Trọng mới từ bên kia trở về, mặt mày hồng hào, say khước, vừa vào nhà liền hô to tên mẹ Hạ, khiến mẹ Hạ cảm thấy phiền phức, nhìn ông ta chỉ bằng nửa con mắt.



"Nhi tử, nhi tử..."



Hạ Nhâm Trọng hô hai tiếng không ai phản ứng lại, sau đó trực tiếp đẩy cửa phòng tắm của Hạ Diệu ra, đem Hạ Diệu từ trong vòi phun mạnh mẽ túm đi, "Ba có chuyện muốn cùng con nói chuyện."



"Không phải chứ ba. Ba trước tiên để con mặc quần áo vào không được sao?"



"Đi đi đi, nhanh lên."



Sau đó, Hạ Diệu gấp rút cùng ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách cùng Hạ Nhâm Trọng thở dài.



"Nhi tử, ba nói cho con nghe, ba và mẹ của con không phải là người không thông tình đạt lý, tiểu tử kia hắn đối với con như vậy, chúng ta đều nhìn rõ ở trong mắt. Ba nói là người này nhân phẩm ngay thẳng, tác phong chính phái, có lòng cứu giúp người khó khăn, là một nam nhân tốt điển hình..."



Mẹ Hạ ở một bên nghe được bốc hỏa, "Ông có đúng hay không là nói năng cử chỉ điên rồ? Đừng nói vòng vo khách sáo, nói thẳng vào trọng điểm luôn đi không được sao?"Hạ Nhâm Trọng trừng mắt nhìn mẹ Hạ, "Cho phép bà lên tiếng sao? Không có quy củ."



Mẹ Hạ nghĩ rằng Hạ Nhâm Trọng một thân toàn mùi cồn cho nên mặc kệ ông ta, âm mặt trở về phòng.



Hạ Nhâm Trọng nói tiếp.




Viên Tung lại trầm ổn mà nói: "Sẽ rất lâu có quyết định, thương lượng chỉ toàn bàn ra."



"Đầu tiên là năm trăm vạn, sau đó là căn nhà, cuối cùng là cả công ty... Con mẹ nó anh không phải là quyết đoán, anh là ngu xuẩn!"



Nói xong cũng không thèm để Viên Tung nói nhiều, trực tiếp tắt điện thoại, trong lòng liên tục trách mắng, ngủ cũng không thèm ngủ, nửa đêm lái xe ra cửa.



Tại cửa chính công ty, lồng đèn đỏ trên cao kia mà năm ngoái Hạ Diệu mang đến vẫn còn đó.



"Bảng hiệu vàng" vẫn như trước, chói mắt, rầm rộ -- Công ty trách nhiệm hữu hạn cố vấn an ninh Viên Tung. Bỏ ra cũng ít nhiều công sức mới có thể đúc lên mấy chữ này, khiến người khác mỗi lần nhìn thấy, cũng không nhịn được giơ ngón tay lên khen thưởng.



Mặc dù Viên Tung lên tiếng phủ nhận, nhưng trong lòng Hạ Diệu cũng đã sớm minh bạch, Viên Tung sở dĩ buông bỏ sự nghiệp vẻ vang này, cũng bởi vì bản thân mình đã từng ở trên phố nói ra ba từ ----- Tôi không biết.



Hiện tại Viên Tung đã cho cậu ta biết, cái gì gọi là giữ lời hứa, cái gì gọi là cắt da cắt thịt.



Hạ Diệu dùng sức đập phá cửa, la hét ồn ào, cũng không ai mở cửa cho cậu ta.



Con đường quen thuộc, sân chạy sức bền, mặt cỏ, sân huấn luyện...Viên Tung cùng nhân viên cùng nhau đào một cái ao, Viên Tung tự tay cắt tỉa cành liều, Viên Tung vì muốn mình no bụng mà nhiều lần ra vào nhà bếp, Viên Tung vì mình mà mở hệ thống sưởi ấm, Viên Tung chuyên dỗ dành lúc mình khóc lóc ăn vạ tại chỗ này, còn để mình bát nháo đủ điều trong phòng làm việc của anh ta.....



Nửa đêm, Hạ Diệu siết tay vào nắm cửa, nhớ lại những hình ảnh đó, khóc như một tên ngốc.



Hạ Diệu cả đêm đều chưa về nhà.



Mẹ Hạ lại cùng Hạ Nhâm Trọng ồn ào một trận, ồn ào không phải là bởi vì Hạ Diệu nửa đêm ra ngoài, không biết hành tung, mà là bởi vì Hạ Nhâm Trọng sáng sớm nhận được một cuộc điện thoại, lập tức muốn quay về đơn vị để công tác.



Mẹ Hạ lần đầu tiên tóc tai bù xù bám sát Hạ Nhâm Trọng khắc khẩu như vậy.



Hạ Nhâm Trọng nói: "Nếu không bà đi với tôi một chuyến?"



"Tôi đi với ông một chuyến? Hài tử thì làm sao?"



"Để nó đi cùng!"



"Nó có thể đi theo ông sao?"



Đang nói, điện thoại di dộng của Hạ Nhâm Trọng lại vang lên.



"Bí thư, bọn tôi đang đợi"



Hạ Nhâm Trọng vỗ vỗ vai mẹ Hạ, "Thực sự tôi phải đi, có việc cứ gọi điện."



Mẹ Hạ nghe xong, phịch một tiếng, cửa nhà đóng chặt.



HẾT CHƯƠNG!