Thế Bất Khả Đáng
Chương 88 : Nhóc con, cho cậu khiêu khích này!
Ngày đăng: 20:37 19/04/20
tRaNs+eDiT: Pinoneverdie
(18+)
Không biết các bạn đọc thấy sao chứ mình thấy chị Sài dùng từ ngữ hơi bị "dâm"...nghi án ai không dâm mà đọc truyện chị Sài xong cũng sẽ trở thành......... =,=
Sân huấn luyện trong nháy mắt bị quét sạch, ngay cả nhân viên quản lý cũng tự giác rút lui, cả một sân lớn chỉ còn lại hai người.
Hạ Diệu đột nhiên cảm giác một trận gió lạnh quét qua mặt.
Viên Tung vẫn còn duy trì điệu bộ lúc ban nãy, hai con ngươi đen đậm trừng mắt nhìn Hạ Diệu, không nói một lời.
Hạ Diệu kiên định lấy can đảm tiếp tục cùng Viên Tung bỡn cợt.
"Ồ? Anh rốt cục cũng chịu để ý đến tôi? Tấm lòng thật to lớn làm sao!"
Kỳ thực lúc này, Viên Tung đã thấy được sự sợ hãi từ trong mắt của Hạ Diệu, thâm tâm có chút không đành lòng. Thế nhưng thật sự là không có cách, cơn giận trong người đã đạt tới mức không thể tự tiêu hóa, đau lòng không chịu được, trong nháy mắt bộc phát ra điên cuồng. Chỉ cần vừa nghĩ tới việc Hạ Diệu nghich ngợm với cái đồ chơi kinh tởm kia, Viên Tung liền muốn kịch liệt thao hắn.
"Anh làm gì? Đừng kéo tôi!"
Hạ Diệu bị Viên Tung dùng một tay nhấc lên vai, trực tiếp khiêng vào căn phòng tối nhỏ. Sau khi đi vào không cho một chút nào phản kháng, hai tay bị bắt chéo siết sau lưng, mặt bị ép hướng vào vách tường huấn luyện.
Hạ Diệu tốt xấu gì cũng là cảnh sát, chuyện mặt bị dán chặt vào tường kiểu này đó giờ toàn là của kẻ phạm tội, cậu ta chịu đựng được uất ức này?
Trong chớp mắt gương mặt như bị xé rách, hướng vào Viên Tung gào thét.
"Anh nha...thả tay ra!"
Mặt tường này đã chứng kiến không ít người, mỗi người đều là tới đây bị đánh, một gậy xuống phía dưới ba ngày đều không có cách mà ngồi được. Viên Tung quả thực không thể ra tay với Hạ Diệu, khí tức hung hãn tới đâu cũng chỉ vỗ vào khối thịt mềm trên mông của cậu ta. Ở chỗ này dây thần kinh dày đặc, vừa vỗ vào không có cảm giác tàn nhẫn vừa đem lại thỏa mãn mãnh liệt.
Hạ Diệu kêu la một tiếng, trong con ngươi tràn đầy oán hận.
"Anh dựa vào cái gì đánh tôi?"
Viên Tung nói: "Tôi là người huấn luyện viên của cậu, cậu lợi dụng dùng phương thức tham gia bồi luyện không thích hợp, tôi không nên phạt cậu sao?
Vừa nói vừa ở chỗ đau của Hạ Diệu nhéo một cái, đau đến Hạ Diệu muốn khóc thét.
"Anh đúng là quan báo tư thù!"
Viên Tung xanh mặt chất vấn: "Vậy cậu nói thử một chút xem, tôi báo chính là báo thù gì?"
- ------------------------------------------------------
"Buổi chiều lúc huấn luyện đám bọn họ đánh cậu như vậy, có đau không?"
Hạ Diệu hướng vết thương tới Viên Tung, "Không bằng anh làm."
Viên Tung thân thể cường tráng, lông mi hiện lên một tia không che giấu được đau đớn, bàn tay chạm lên mông Hạ Diệu nhẹ nhàng vuốt ve, dáng dấp sầu não sâu thẳm.
Hạ Diệu thọc Viên Tung một cái, "Anh nếu như trong lòng áy náy, anh để tôi thao một lần đi."
Viên Tung liếc mắt nhìn Hạ Diệu, nói mơ sảng à?
Hạ Diệu giương môi lên, "Đến đây nào, có làm gì đâu mà xấu hổ a?"
Viên Tung bóp lại cánh tay đang làm loạn của Hạ Diệu, trầm giọng nói: "Đừng làm rộn, nói cho cậu nghe chuyện chính sự."
"Chuyện gì?"
Viên Tung nhàn nhạt nói rằng: "Tôi phải về quê mừng năm mới."
Hạ Diệu hỏi: "Khi nào thì đi?"
"Khi kì thi tốt nghiệp của các học viên kết thúc"
Hạ Diệu bấm ngón tay tính toán, thời gian không còn đến hai tuần lễ.
"Vậy anh về quê bao lâu?"
"Một tháng."
Lòng của Hạ Diệu dường như bị cái gì đó dày xé đôi chút, có lẽ, đoạn tình cảm của hai người đang nồng thắm, xa cách một thời gian như vậy quả thật không dễ dàng.
Viên Tung cảm thấy Hạ Diệu tâm tình ưu tư, bất đắc dĩ giải thích một câu.
"Tôi đã ba năm không trở về, thân thích trong nhà đều nhớ, cũng nên về thăm một phần của cha mẹ."
Hạ Diệu buộc phải giọng điệu buông lỏng, "Anh nói những điều này với tôi làm gì? Trở về thì trở về đi, ai mừng năm mới lại không về nhà á!"
Viên Tung ôm Hạ Diệu vào trong ngực, nửa ngày đều không nói chuyện.