Thế Bất Khả Đáng
Chương 89 : Chuyến khởi hành lừa đảo
Ngày đăng: 20:37 19/04/20
tRANs+eDIt: Pinoneverdie
(Hic....)
Một tuần lễ trôi qua nhanh chóng, Hạ Diệu lãnh được tiền lương và quà khen thưởng cuối năm, chuyện thứ nhất chính là đi đến siêu thị "càn quét", mua rất nhiều đồ ăn vặt và đặc sản. Lần này cố ý nhìn đồ ăn đóng gói phân định rõ ràng, nếu là những thứ thực phẩm không dinh dưỡng, "rác rưởi" toàn bộ không nên, mua đều là thực phẩm khỏe mạnh giàu dinh dưỡng.
Hạ Diệu là mua chuẩn bị cho Viên Tung, nhìn lại mới thấy chỉ còn mấy ngày nữa là hắn ta sẽ đi rồi, mua xong để lại trong phòng làm việc của mình tạm cất.
Kết quả, Hạ Diệu hoàn thành nhiệm vụ trở về đột nhiên cảm thấy nhạt miệng, muốn ăn cái gì đó. Ánh mắt nhìn về phía ba túi thực phẩm, thầm nghĩ ăn một ít cũng không sao mà? Vì vậy ở trong bịch lựa chọn tùy thích, rốt cục lục được món nào cũng là món mà Viên Tung thích ăn, bực bội không thèm lấy ra nữa.
Buổi tối, Hạ Diệu tăng ca, cảm giác có chút đói bụng, lười xuống phía dưới xếp hàng mua cơm, lại không muốn ăn đồ ăn bên ngoài.
Làm sao bây giờ?
Được rồi... lại lần nữa móng vuốt hướng về phía ba bịch đồ ăn ngon, ta tìm ta tìm này, rốt cục mò lấy được một món. Lấy ra vừa nhìn, Viên Tung nhất định không thích ăn món này! Vậy coi như, tôi thay hắn giảm bớt một chút gánh nặng.
Ngày thứ hai miệng lại thèm, không thể làm gì khác hơn là lại từ bên trong túi đồ, lựa chọn gấp đôi, ăn sáu phần lại đâm ra ghiền, đem một phần khác ăn tiếp. Điểm tâm sáng là dùng đồ ăn vặt trong bao trực tiếp "thủ tiêu", bữa trưa lại đem một túi mứt trái cây lót dạ, sau bữa cơm trưa lấy ra hai túi táo gai ngồi nhâm nhi, trước cơm tối vẫn y như vậy miệng không hề ngưng nhai. (thua nó luôn!!!)
Hạ Diệu cứ như vậy mà ăn qua bữa, qua loa ba ngày sau bỗng nhiên phát hiện, đồ ăn thiếu đi một cái túi lớn.
Không được, mình phải nhanh chóng đưa qua..... Hạ Diệu nghĩ, nếu không thì mình ăn không còn cái gì mất.
Viên Tung thấy Hạ Diệu để ở trên bàn hai túi lớn đồ ăn, nhịn không được sửng sốt.
"Ăn dọc đường." Hạ Diệu nói.
Viên Tung nở nụ cười, "Ngồi máy bay chỉ mất hơn hai tiếng, mua cho tôi nhiều như vậy?"
" Anh có thể đưa cho cả nhà ăn! Họ không phải sống trong vùng sơn cốc nghèo khổ sao? Muốn mua đồ còn phải đi mấy dặm, món ăn bán lẻ ở cửa hàng chỉ có loại mì sợi, cái gì cũng đều chưa ăn qua."
Viên Tung kéo tay của Hạ Diệu qua siết chặt, ánh mắt nhu tình nhìn xuống hắn.
"Tôi nói đó là chuyện khi tôi còn bé, hiện tại đã sớm dời đi nơi khác rồi."
Một tàn thuốc rớt nhào xuống gốc cây, được gió thổi lên lẳng lặng bị đất cát vùi lấp.
Ngày cuối đã đến, vào buổi chiều, Hạ Diệu đang làm việc liên tục nhìn đồng hồ, một mực nhẫn nhịn thời gian trôi đi. Mắt thấy điểm đúng giờ tan ca, rốt cục cũng có thể kéo dài thời gian ở cùng Viên Tung, tiện thể ăn một bữa cơm hoàn chỉnh vào cuối năm với hắn. Kết quả một mệnh lệnh đưa xuống, một người bị tình nghi truy tìm nhiều ngày đã hiện thân, yêu cầu cảnh lực ngay lập tức lên đường vây bắt.
Hạ Diệu chỉ đành phải mang theo súng lên xe cảnh sát.
Ở trong tuyết mai phục hơn ba tiếng đồng hồ, mới bắt được tên tội phạm. Lúc này trời đã tối đen, Hạ Diệu trở lại đơn vị, quần áo cũng không kịp thay, đã vội vã lái xe bỏ đi.
Bởi vì ở trong tuyết tổn sức quá lâu, tay của Hạ Diệu như đông cứng, cầm vô lăng mà tay vẫn run bần bật.
Hơn chín giờ, Hạ Diệu rốt cục đã lái xe đến công ty Viên Tung, kết quả cửa lớn đã khóa.
Hạ Diệu cho rằng Viên Tung về nhà thu dọn đồ đạc, lúc này thông suốt gọi điện thoại.
"Anh không đợi tôi! Được lắm, ngày mai tôi không đi tiễn anh, anh đó...đi một mình đi!"
Viên Tung nhìn ra ngoài của sổ xe, một mảnh tuyếttrắng xóa, nói: "Tôi đã đến quê nhà."
Hạ Diệu chợt sửng sốt, lúng túng hỏi: "Anh nói cái gì?"
"Hôm nay đã bay rồi."
Nghe năm chữ đó, Hạ Diệu cả người đều đóng băng, "Nhưng anh rõ ràng nói cho tôi biết là ngày mai!"
"Tôi không muốn để cho cậu tiễn tôi." Viên Tung nói.
Hạ Diệu kềm chế đã lâu, rốt cục hướng vào trong điện thoại di động nổi giận gầm lên một tiếng.
"Đệt con mẹ nhà ngươi!"
Chợt đưa điện thoại di động quăng xuống chỗ ngồi, Hạ Diệu một cước đạp chân ga liền xông thẳng ra ngoài.