Thệ Bất Vi Phi

Chương 9 : Đem chuyện sắc ra cười đùa

Ngày đăng: 23:53 21/04/20


Sau đại hôn của Tư Đồ quý phi nương nương và Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng không bạc đãi nàng. Mỗi tháng luôn có vài ngày ở lại chỗ nàng, không nhiều cũng không ít. Tuy không phải là ba nghìn sủng ái như một nhưng so với các phi tần quanh năm suốt tháng không gặp được Hoàng thượng vài lần vẫn còn tốt hơn nhiều lắm!



Hoàn hảo chính là, tâm tư nàng cũng đã có nơi gửi gắm ký thác. Nguyện vọng từ nhỏ của nàng chính là học võ, cho nên không hề xem trọng chuyện được sủng hay không. Nếu như Hoàng thượng không triệu đãi tẩm (ngủ), liền tránh ở một bên luyện công. Mà ta cũng có rất nhiều thời gian rảnh để đến Tàng Thư Các của hoàng cung lật xem sách cổ. Ban đầu, các phi tần tại cung yến nhìn đến đại tác phẩm của Tư Đồ nương nương, còn tưởng rằng hậu cung sẽ có cuộc chuyển giao quyền lực. Nhưng ngược lại không thấy động tĩnh gì, Hoàng thượng vẫn sủng ái Nhàn Phi, không có hành động gì đặc biệt đối với Tư Đồ nương nương. Trước cửa Tử Trữ cung, người đi kẻ đến cũng lạnh nhạt đi không ít.



Tuy rằng như vậy, Tư Đồ vẫn bị Thái hậu nương nương chấm trúng. Ta đoán rằng, Thái hậu muốn bồi dưỡng Tư Đồ trở thành lợi khí tốt nhất đối phó Nhàn Phi. Xem ra Nhàn Phi nương nương này, ở trong cung quả thật đã gây thù hằn quá nhiều.



Còn không phải. Ta vừa ở bên ngoài đi dạo một vòng trở về, chợt nghe công công tổng quản trong cung Thái hậu đến tuyên chỉ. Tuyên Tư Đồ đến cung Thái hậu gặp mặt. Ta tất nhiên cũng phải đi theo. Ai bảo ta là Thượng Nghi làm chi, heiz……



Trong Phúc Thọ cung, Thái hậu nương nương vẫn đang làm một bộ dáng nhắm mắt dưỡng thần a di đà phật. Thấy chúng ta đi vào, ý bảo thái giám bên cạnh mang ghế lại. Ta liền biết, lão thái hậu này đối với Tư Đồ đang ôm hy vọng thật lớn, nếu không sẽ không phá vỡ quy củ xưa nay chưa từng có, ngược lại ban cho Tư Đồ được ngồi.



Tư Đồ Minh Châu hành đại lễ với Thái hậu xong, cung kính ngồi xuống chiếc ghế gấm phủ kín kim tuyến, dáng vẻ trước sau đều như một nàng dâu ngoan hiền.



Thái hậu nhắm hai mắt. Ta đang nghĩ, bà chắc có điều gì muốn dạy bảo Tư Đồ đây. Nhưng đợi nửa ngày bà cũng không lên tiếng. Đợi đến lúc ta đứng phía sau Tư Đồ thiếu chút nữa ngáp một cái…



Lúc này bà mới chậm rãi nói: “Cuộc sống trong cung, đã quen chưa?”



Ta đang trong giai đoạn mơ hồ, suýt nữa đã tưởng bà đang nói với không khí, lại nghe Tư Đồ đáp: “Hồi Thái hậu nương nương, hết thảy đều rất tốt ạ.”



Thái hậu lại nói: “Thời gian ngươi vào cung chưa lâu, khó tránh cảm thấy tịch mịch. Phải năng đi lại, theo giúp lão thái bà ta đây…”
Tư Đồ không thể quản, nói: “Da mặt ngươi cũng thật dầy…”



Ta đang muốn mỉa mai đáp trả, nàng bỗng nhiên nói: “Là ai, trốn ở nơi nào, mau ra đây…”



Chỉ thấy một thân hình khôi ngô từ trong bụi hoa đi ra, mặc trang phục thị vệ. Ta vừa thấy trang phục của hắn đã biết là thị vệ trong cung, quan hàm còn rất cao, ít nhất cũng từ ngũ phẩm trở lên. So với ta không biết là hơn bao nhiêu phẩm nữa.



Ta thấy mặt hắn lạnh lùng như một khối băng, mày kiếm mắt sáng, thân thể bất phàm, thần sắc ánh mắt phức tạp, khẳng định hắn đã nghe được cuộc đối thoại giữa ta và Tư Đồ nương nương rồi. Không khỏi nghĩ, trong hoàng cung này, mấy góc hắc ám quả thật nhiều lắm, chỗ nào cũng có thể tùy tiện ẩn giấu người núp. Lại đúng lúc ta và Tư Đồ đem chuyện sắc nhục ra đùa giỡn nữa, thật là mất mặt thấy bà luôn.



Hắn cung kính hành lễ với Tư Đồ nương nương rồi tự mình báo danh tính. Thì ra, hắn chính là thị vệ trong cung, hơn nữa còn là ngự tiền đới đao thị vệ (thị vệ của vua, trước mặt vua vẫn có thể mang đao), họ kép là Minh Nguyệt, tên chỉ có một chữ là Hải.



Ta liền nhớ đến. Nhàn Phi nương nương có tên họ thật chính là Minh Nguyệt Giang, chẳng lẽ hắn cùng với Nhàn Phi có quan hệ gì?



Ta đương nhiên sẽ không giáp mặt hỏi hắn, để sau này hỏi bát quái lão nhân tỷ như Vương công công là biết ngay thôi…



Ta cũng thật bội phục Tư Đồ. Nàng dường như không biết rằng tên thị vệ Minh Nguyệt này đã nghe được những lời bất nhã giữa mình và nữ quan, vẫn duy trì vẻ tươi cười cực kỳ hoàn mỹ, cho hắn bình thân. Hơn nữa còn hỏi han ân cần, quả thực xem hắn giống như con cháu họ hàng của mình vậy. Vị thị vệ Minh Nguyệt Hải này sắc mặc từ kinh khiếp cuối cùng cũng hồi phục lại bình thường, vô cùng lễ phép mà lui xuống.



Sự việc xen vào cản trở này cũng không làm giảm mất hứng thú dạo chơi của Tư Đồ. Nhưng từ đó ta cũng không dám nói hưu nói vượn nữa. Vì sợ lỡ may từ trong bụi hoa chui ra không phải là một tiểu đinh mà là Hoàng thượng, vậy coi như xong luôn. Tuy rằng xác suất xảy ra việc đó không lớn nhưng dù sao cứ đề phòng trước cho chắc ăn.