Thệ Bất Vi Phi

Chương 10 : Bằng hữu

Ngày đăng: 23:53 21/04/20


Vì thế, ta ngoan ngoãn theo sau Tư Đồ ngắm hoa giỡn cá…



Cũng không dám nói đùa nữa. Bình thường, lúc chúng ta ở chung một chỗ ta rất hay nói hưu nói vượn linh tinh. Hôm nay lại yên tĩnh như vậy, Tư Đồ lại hiểu ta vẫn còn chưa thoát khỏi sự ngượng ngùng khi nãy, không khỏi quan tâm: “Tuệ Như, hay là ngươi coi trọng người ta rồi đúng không?”



Ta suýt nữa bị nghẹn nước bọt mà chết. Nhìn ta giống hạng người như vậy sao? Tuy nói tên thị vệ trưởng kia cũng là một nhân tài tiêu biểu có thể so sánh với những nhân vật mà ta thần tượng. Nhưng chuyện nhất kiến chung tình ta cũng không tin, cũng không có ý thực hành. Ta biết, nếu như ta nói lời biện bạch chỉ càng khiến Tư Đồ thêm suy diễn thôi. Nàng vẫn muốn giật dây bắc cầu làm mối cho ta, từng ở trước mặt ta làm loạn đến nửa ngày. Nếu ta còn biện bạch, không chừng nàng còn muốn đi hỏi người ta ngày tháng năm sinh, xem bát tự* nữa kia Ta day day mí mắt, chậm rãi nói đạo lý: “Quý Phi nương nương, người hiện giờ đã gả cho người ta rồi, không thể giống như ta, lúc nào cũng nuôi mộng ảo tưởng với nam nhân khác được…”



(*Bát tự là bảng thể hiện số phận, cuôc đời của một con người. Qua bát tự ta có thể biết công việc phù hợp, sự nghiệp, tiền tài hay cuộc sống gia đình, vợ con.)



Cách phòng vệ bản thân tốt nhất chính là công kích. Nhưng công kích này của ta cũng có chút hơi quá. Nếu để trong cung có người đi qua nghe được, danh dự của Quý phi nương nương sẽ bị vấy bẩn ngay. Ai biểu nàng cứ muốn làm mai làm mối cho ta làm chi. Không răn dạy nàng một chút, sau này ta đây đâu còn chỗ đứng nữa…



Tư Đồ lại làm ra cái bộ dạng cảnh giác như một nhân viên đặc vụ. Ta có thể thấy được vành tai nàng dựng đứng lên, trông rất giống chó săn mồi…



Nàng cẩn thận nghe ngóng, xác định được chung quanh không có ai mới thở ra một hơi. Gặp những lúc ta nói như thế, biết ta thật đang giận lắm, vì thế cũng không dám nói lung tung nữa. Chỉ trầm mặc thật lâu, sau mới nói: “Tuệ Như, ta chỉ hy vọng tương lai của ngươi tốt một chút…”



Ta cười nhạt, thầm nghĩ. Ngươi không lôi kéo ta nhập cung, đối với ta mà nói, chính là tốt nhất rồi. Nếu không vì ngươi, ta sớm đã có tương lai tốt đẹp, suốt ngày du sơn ngoạn thủy, tiền tài kiếm không hết rồi đó.



Ta trầm mặc, Tư Đồ cũng trầm mặc. Nàng có chút áy náy nhìn ta, biết ta đang nghĩ cái gì…



…..***…..
Chỉ có điều nàng đến chỗ ta, cũng không ngoài mấy chuyện tranh thủ tình cảm thường tình trong cung, như tìm bạn mà thôi, ta cười cười hỏi nàng: “Quý phi nương nương, có hay buồn cực nhàm chán hay không. Nếu như vậy, không bằng thường xuyên đến đây?”



Ta nói một câu như vậy, ánh mắt nàng đã lộ vẻ vui sướng. Điều này cho thấy, chúng ta đạt thắng lợi hoàn toàn, thống nhất mặt trận rồi, sau này có thể thường xuyên liên hệ. Nàng thở dài một hơi, nói: “Cô nương, ngươi có biết, ta ở trong cung này không có người nhờ cậy dựa vào. Chỉ có Tư Đồ tỷ tỷ là tương đối quen biết một chút. Nếu tỷ tỷ nguyện ý, cần phải năng qua lại…”



Ta cười cười. Ngươi còn không có ai dựa vào hay sao. Phụ thân của ngươi không biết đã sắp sẵn bao nhiêu cơ sở ngầm trong cung rồi, chỉ chờ phụng ngươi lên đài làm hoàng hậu thôi. Chẳng qua, hiện giờ kình địch Nhàn Phi nương nương quá mạnh, còn ngươi chỉ là phi tử mới nhập cung, không biết làm sao đánh đổ được nàng ta mà thôi…



Đương nhiên, những lời này ta cũng không thể nói. Kết giao thêm một bằng hữu dù sao cũng vẫn tốt hơn có thêm một địch thủ. Huống chi, ‘Bằng hữu’ này trong suốt thời gian trường kỳ tranh đấu còn không biết đã nắm giữ bao nhiêu bí mật của ngươi đâu?



Tư Đồ cũng cười, thân thiết xoa xoa tay nàng, cười nói: “Ta biết muội muội là người động lòng. Sau này, đã là người một nhà thì không nói lời phân biệt nữa. Có chuyện gì mọi người cùng nhau trao đổi…”



Tuy rằng nàng biểu hiện ra ngoài như đón gió xuân về, nhưng ta vẫn thấy tóc gáy Tư Đồ đều đang dựng đứng, đủ biết nàng đối với Trương Mỵ Nhi phản cảm cỡ nào. Tuy rằng Trương Mỵ Nhi không phải là kẻ mưu mô giở trò sau lưng, nhưng phụ thân nàng cũng không phải thứ tốt.



Thật vất vả tiễn bước Trương Mỵ Nhi, ta thở phào một hơi. Ta biết, hai cung nữ được ta lưu lại kia khẳng định sẽ chạy về báo cáo chủ tử. Nhưng ta cũng biết chủ tử của họ cũng không phải tầm thường, một người là Thái hậu, người kia chính là Nhàn Phi.



Hai người kia, tuyệt đối là do ta và Tư Đồ muốn thắt chặt phòng bị.



Tuy rằng thay đi mấy cung nữ, vì không muốn đả thảo kinh xà (khua cỏ động rắn) nên mới lưu lại vài người, như vậy cũng sẽ không quá mức phô trương. Còn nữa, nếu như lưu lại bọn hắn, ta còn có thể quan sát được phản ứng của hai vị trọng yếu nhân kia, đúng không?