Thệ Bất Vi Phi
Chương 11 : Khí cốt tiểu phúc tử
Ngày đăng: 23:53 21/04/20
Thời gian ở trong cung lại trôi qua vài ngày. Trong mấy ngày này, công công bên Kính Sự phòng điều Tiểu Phúc Tử đến. Ta lại đuổi đi được một tên gián điệp, trong lòng đặc biệt cao hứng. Nhưng cao hứng cũng chỉ duy trì được một ngày. Bởi vì, Tiểu Phúc Tử kia dường như không coi mình là nô tài. Ngoại trừ ta có thể sai phái hắn ra, ngay cả Tư Đồ có sai hắn làm việc, biểu tình của hắn hết thảy đều như mẹ chết, không thèm nở đến một nụ cười.
Giờ ta đã hiểu. Thì ra là như vậy, khó trách hắn lại bị người ta điều vào Tàng Thư Các, tối ngày rúc trong góc đó quạnh quẽ cô độc…
Ngày đó, ta gọi Tiểu Phúc Tử đến trước mặt, đánh giá hắn thật lâu, qua nửa ngày cũng không lên tiếng. Đến khi cảm thấy hắn có chút sợ hãi, ta mới nói: “Tiểu Phúc Tử, ta biết ngươi nhất định đã gặp không ít chuyện. Ta cũng không quản ngươi vào cung làm gì. Nhưng có một điều ngươi phải nhớ kỹ. Mệnh của ngươi là do bản thân ngươi, không phải của người khác. Nếu như ngay cả ngươi cũng không quý trùng sinh mệnh của mình, thì còn có ai sẽ quý trọng ngươi nữa đây?”
Tiểu Phúc Tử cụp hai mắt, thật lâu cũng không lên tiếng. Lúc ngẩng lên mắt đã lóng lánh nước, hắn nhẹ giọng nói: “Ta hiểu rồi…”
Ta không để ý đến hắn nữa, đi thẳng ra ngoài, âm thầm cảm thán. Tiểu Phúc Tử này, vốn là tính tình sảng khoái, nếu có cơ hội nhất định sẽ trở thành thượng nhân, vậy mà lại phải cam chịu thành hạ nhân của người.
Vài ngày sau đó ta lại quay về phủ tướng quân một chuyến, mang đi cuốn sách phụ thân để lại cho ta. Bởi vì ta nhớ rõ, bên trong hình như có một quyển bí kíp võ công, đại loại gọi là Cửu Âm Chân Kinh cái gì gì đó….
Ngày đó, lúc nhìn thấy di vật của phụ thân, ta thực sự hoảng sợ. Không thể tin được, sau khi xuyên không đến thế giới này lại thực sự thấy được bí kíp võ công Cửu Âm Chân Kinh. Chỉ có điều ta lại không muốn học, có ích gì đâu? Vào thời đại của chúng ta, võ công có ích lợi gì đâu, chỉ cần một viên đạn thì cái gì cũng chấm hết. Hơn nữa, ta chính là người coi trọng trí tuệ, học vũ lực như vậy để làm gì đây?
Ta tìm lúc rảnh rỗi, đưa Cửu Âm Chân Kinh cho Tiểu Phúc Tử, bảo hắn học. Ta không có lòng tốt gì, chẳng qua muốn bồi dưỡng ra một hộ vệ tốt một chút mà thôi. Trông bộ dáng của hắn kìa, hết nửa ngày cũng nói không nên lời, thật lâu sau mới nâng mắt lên. Ánh mắt kia, dường như đã xem ta là mẹ hắn vậy…
Hắn tiếp nhận bí kíp cũng không cảm tạ ta, trực tiếp cất vào trong ngực rồi bỏ đi thẳng. Hại ta bị hù đến ngẩn ngơ cả người. Tiểu Phúc Tử này, cũng thật có cá tính nha.
Vừa quay đầu ta đã quên bẵng mất chuyện này. Mãi đến một tháng sau. Sau khi đã xem xét chung quanh không có ai, Tiểu Phúc Tử ngày nào ung dung thư thái bước đến bên cạnh ta, nói với ta: “Đã xong tầng thứ nhất…”
Quản lý đưa ngọc bội cho hắn, còn chưa kịp giới thiệu gì. Hắn đã tiện tay ngăn lại, tự mình lên tiếng nói ra lai lịch hạt châu kia. Hại ta phát hoảng. Người này, nhãn lực cũng thật tinh tường. Trong lòng đâm nghi, hắn có phải đã thấy trước rồi?
Đang muốn hỏi hắn thì quản lý đã hỏi trước: “Khách quan, món này, ngài trước kia đã thấy qua?”
Người kia lắc đầu, nói: “Chưa từng thấy qua…”
Quản lý nói: “Vậy ngài như thế nào?”
Người kia cười nhưng không đáp lời hắn.
Ta bỗng nhiên hiểu được. Có vài người, trời sinh có một loại năng lực. Chính là có thể nhìn thấu một vài thứ. Mà hắn chính là một người như thế…
Hơn nữa, tư chất cũng rất tốt.
Người như vậy cũng vô cùng đáng sợ. Nhưng ta không sợ. Ta đâu có trêu chọc gì hắn đâu, hơn nữa, sau này còn không biết có cùng xuất hiện nữa không, sợ cái gì?
Ta đoan chính tư tưởng một chút, hỏi hắn: “Khách quan còn có gì muốn cải tiến, cứ việc nói ra. Ta sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của ngài…”