Thệ Bất Vi Phi

Chương 176 : Thần cung

Ngày đăng: 23:55 21/04/20


Edit: Docke



Thấy rất rõ ràng, vô cùng rõ ràng. Chính giữa căn phòng có đậu một chiếc xe tải thùng đã rỉ sét gần hết, hầu như không còn nhìn ra màu sắc ban đầu. Nhưng nhìn hình dáng nó vẫn là một chiếc xe tải thùng chở hàng. Hơn nữa, sau khi đi vòng quanh cẩn thận đánh giá, ta xác nhận, đây chính là chiếc xe tải đó. Chiếc xe tải siêu đại đã tông phải xe của ta ngày đó.   



Ngày đó, sắc trời âm u, ta tự lái xe đến công ty. Ta sẽ đăng nhiệm chức vị tổng giám đốc. Bởi vì đêm qua hưng phấn quá độ, cả đêm không ngủ. Không hiểu sao, sau khi hưng phấn qua đi lại vô cùng mệt mỏi, ta vừa lái xe vừa cảm thấy rất buồn ngủ, cũng không thể phòng tránh một chiếc xe tải thùng đang chạy đến. Mà lúc đó, phía chân trời bỗng nhiên đánh xuống một tia sấm sét. Ta cả kinh, tay chân run lên. Chỉ cảm thấy chiếc xe lao như tên bắn, tông sầm vào chiếc xe tải. Cú va chạm này đã đưa linh hồn ta trở về cổ đại. Nhưng ta thật không ngờ, cả chiếc xe tải kia cũng bị xuyên qua, chuyển đến nơi này trước ta hàng mấy trăm năm, còn bị người ta phong là Thần cung?



Ta không khỏi nghĩ đến. Nếu như vậy, người lái xe bên trong có phải cũng giống như ta, xuyên không đến đây?



Mấy người lão cha kinh ngạc không nói nên lời, kinh hỏi: “Đây là cái gì?”, “Đây là Thần cung sao?”, “Cái thứ lung tung hỗn loạn này mà là Thần cung sao?”



Ta không để ý đến bọn hắn, ra hiệu cho Tiểu Phúc Tử đến giúp, mở cửa thùng xe phía sau ra rồi đi vào trong xe. Đây là một chiếc xe tải thùng rất to, không gian bên trong rất lớn, giống như một ngôi nhà nho nhỏ. Điều càng làm cho ta cảm thấy kỳ quái chính là, bên trong thùng xe có chứa rất nhiều thùng nhỏ. Tất cả đều được làm từ loại gỗ đàn hương rắn chắc, bên ngoài còn được sơn một lớp sơn dầy. Loại thùng gỗ này ở hiện đại cũng không có, hiển nhiên là được cổ nhân chế đóng. Trải qua mấy trăm năm nhưng đều không có chút hiện tượng hư hỏng nào. Ta mở một thùng ra xem, chỉ thấy bên trong là một thùng dầu. Tẩm trong dầu là thứ mà ta vô cùng quen thuộc, một bộ sách hiện đại…



Ta thò tay vào thùng lấy ra một quyển sách. Sách được bao lại bởi giấy dầ, đã bị dầu tẩm ướt đẫm. Mở lớp giấy dầu ra, sách không bị hư hoại chút nào. Trên bìa sách viết ‘Vũ trụ không gian’. Lại cầm lên một quyển khác, trên bìa viết ‘Tri thức binh khí’…




Câu nói cuối cùng của ông, thật ra lại nói rất đúng. Hình như từ khi xuyên không đến đây, những lúc ta khiến cho đầu óc ông như muốn nổ tung, thật sự quá nhiều.



Ta chuyển tầm mắt, nhìn thẳng vào mắt ông, nói: “Như vậy, lão cha cũng không thể nói cho con biết, cha rốt cuộc là đã vì lời hứa gì mà trợ giúp Tuyên Vương?”



Trên mặt lão cha hiện lên vẻ xấu hổ rất khả nghi, thò đầu qua nói: “Chuyện này, là chuyện riêng tư của cha. Không phải suốt ngày con đều nói với ta rằng, phải tôn trọng riêng tư cá nhân hay sao?”



Hắn học cũng nhanh thật. Mấy ngày trước ta mới rống to với Thụy Vương gia như thế, muốn hắn phải tôn trọng sự riêng tư của ta, đừng suốt ngày cứ dựa vào chuyện hắn có võ công thần bí khó lường mà bất ngờ xuất hiện bên cạnh ta nữa. Không ngờ lại bị lão cha học lỏm được. Thực hành hả, ta không hỏi ngươi nữa, hỏi người khác, hành đi?



Lâm Thụy đứng bên cạnh ta, thần sắc nhàn nhạt, không thất vọng cũng không uê oải. Dường như kết cục này cũng nằm trong dự kiến của hắn rồi, hắn nói: “Thì ra, thứ được gọi là Thần cung lại như thế này, cũng không khác gì mấy so với suy đoán của bổn vương. Trong Thần cung không có châu ngọc bảo khí gì. Tất cả, khẳng định là những tri thức mà triều đại này không có được. Bổn vương vốn đã hoài nghi chuyện những thứ có trong Thần cung có thể lập tức sinh ra hiệu ứng gì đó. Hiện tại xem ra, bổn vương đoán quả là chính xác. Kỳ thật, mấy thứ này, chẳng phải còn giúp ích cho Đại Tề nhiều hơn cả châu ngọc bảo khí nữa, đúng không?”



_________________