Thệ Bất Vi Phi

Chương 177 : Đau lòng

Ngày đăng: 23:55 21/04/20


Edit: Docke



Ta nâng mắt nói: “Vậy chuyện mà Vương gia nói với lão cha rằng vì sự an nguy của Đại Tề nên mới lừa ta thành thái tử phi của ngươi, hiển nhiên là không thể nào, đúng không?”  



Lâm Thụy hiển nhiên đang đắm chìm trong suy tư, thuận miệng nói ra suy nghĩ chân thật của mình, không ngờ lại bị ta suy diễn ra tận vấn đề quan trọng này. Hắn không khỏi ngẩn ra, nói: “Đương nhiên không phải, khi đó, đích thật là đã lo lắng như thế…”



Ta lạnh nhạt nói: “Nếu như vậy, hiện giờ, Thần cung cũng đã tìm được rồi, xin cho phép ta rời bỏ ngôi vị thái tử phi.”



Lâm Thụy nghe xong, vẻ mặt trở nên rất kỳ quặc, thoáng hồng thoáng trắng. Tựa như tức giận, lại tựa như không thể nề hà. Ta thậm chí có cảm giác, chỉ trong nháy mắt ấy, bờ vai hắn liền suy sụp.  Vị vương gia luôn luôn bình tĩnh, dường như có thể thao túng hết thảy kia, không ngờ lại đang tỏ ra mờ mịt. Đôi mắt phượng hẹp dài, đen nhánh nhìn ta. Trong nháy mắt, ta thấy đôi mắt ấy ánh lên vẻ mỏi mệt. Đó là sự mỏi mệt đã xâm nhập vào tận xương tủy. Hắn xoay lưng về phía ta, giọng nói khàn khàn: “Nếu bổn vương nói không được thì sao?”



Bất ngờ, ta bỗng giật mình run sợ. Bởi vì ta cảm nhận được nỗi đau bên trong giọng nói đó. Ta thì thào nói: “Vì sao, chẳng qua, vốn là ta trở thành thái tử phi không phải chỉ vì muốn tháo gỡ bí mật của Thần cung thôi sao?”



Hắn nói: “Vì sao bây giờ nàng vẫn còn nghĩ như vậy? Tất cả những gì bổn vương đã làm, chẳng lẽ nàng còn chưa hiểu hay sao?”
Rốt cuộc, chúng ta cũng đi đến đại môn của hoàng cung, bắt đầu bái kiến hoàng đế, hoàng hậu cùng với chư vị thần phi. Trong cái gọi là cổ lễ kiêm hôn lễ trước đây, những người này, trên cơ bản ta đều đã gặp qua rồi. Đặc biệt là hoàng hậu và hoàng đế, tuy rằng lúc ấy đối với ta mà nói, chẳng qua chỉ là hai khuôn mặt dù tôn nghiêm nhưng lại mơ hồ không rõ, nhưng khí thế của hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ Mẫu Vân Cơ cũng đã để lại cho ta ấn tượng sâu sắc. Trong lòng ta lúc đó cũng nảy sinh cảnh giác khó hiểu đối với bà. Hiện giờ, khi ta bái kiến bà lần nữa, mới có cơ hội gần gũi đánh giá cẩn thận. Đôi mắt phương long lanh cao quý. Quả nhiên, bà cũng có phần xinh đẹp tương tự như Mẫu Phượng Thấm, nhưng lại hơn hẳn về phần tôn quý và thành thục, lại có vẻ như tạo hình rất hoàn hảo. Hơn nữa, trải qua vô số năm tháng ăn sung mặc sướng, chăm sóc đầy đủ, giá trị này đã sớm tăng gấp vô số lần so với lúc ban đầu.



Bên cạnh bà còn có tứ đại quý phi. Trong đó còn có mẫu thân của Tuyên Vương, được phong làm Đức Phi. Nghe người ta nói, Đức Phi xuất thân là cung nữ bên cạnh hoàng hậu, sau lại được hoàng thượng sủng hạnh. Nhưng thân là một cung nữ, leo lên được vị trí quý phi mà không bị Mẫu Vân Cơ diệt trừ, có thể thấy được vị này là một người cực kỳ ẩn nhẫn.



Thần sắc bà nhàn nhạt, quần áo cực kỳ thanh lịch. Ngồi giữa tứ đại quý phi nương nương còn có vẻ tầm thường. Con trai của bà – Tuyên Vương, trong hoàn cảnh mà mọi mối quan hệ chung quanh thái tử đều vô cùng tốt, lại có thể bất ngờ như sấm chớp, bức bách thái tử rớt đài. Có thể thấy được, vị Đức Phi này cũng có nhiều năng lượng. Ta không khỏi nhớ lại lời đồn đãi được lưu truyền từ lâu, từ hoàng cung Đại Tề đồn đến hoàng cung Tây Sở. Nói rằng, vào lúc Tuyên Vương mới hơn mười tuổi đã dùng một kiếm giết chết một phi tần trong lãnh cung, Sau lại không hề bị trách phạt gì, hoàng thượng cũng không hề truy cứu. Điều này có phải cũng cho thấy rằng, vị Đức Phi này, đích thật là một quý phi có phần ngang tầm với hoàng hậu Mẫu Vân Cơ hay không?



Chỉ có điều, ta lại biết, mặc kệ mối quan hệ trước kia của Đức Phi và hoàng hậu tốt đẹp thế nào, nhưng từ khi con trai của bà là Tuyên Vương dùng kế đạp thái tử xuống ngựa thì giữa hai người đó, khẳng định đã có vết nứt không thể nào hàn gắn được.



Ba vị quý phi còn lại thường hay nhìn về phía hoàng hậu, nói chuyện hỏi han lấy lòng. Còn ánh mắt của Đức Phi nương nương lại không hề nhìn hoàng hậu. Hai người cự tuyệt không muốn nhìn mặt nhau, có thể cho thấy, giữa hai người bọn họ đã có rất nhiều rạn nứt…



Ngược lại, hoàng thượng được bốn vị quý phi và hoàng hậu vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt kia, tuy có khí thế nhưng ta lại xem nhẹ bỏ qua. Trong cảm nhận của ta, ông chẳng qua chỉ là một gã trung niên có tướng mạo tuấn mỹ mà thôi.