Thệ Bất Vi Phi
Chương 27 : Uy cổ
Ngày đăng: 23:53 21/04/20
(Uy cổ: uy: đút thức ăn, cổ: sâu truyền kỳ cực độc → bắt người khác nuốt sâu độc)
Nhàn Phi rốt cuộc cũng lộ vẻ muốn cầu xin, nhìn ca ca. Ca ca vẻ mặt thống khổ. Hắn nghĩ, nếu như vạch trần thân phận của nàng, người chết sẽ không phải một mình nàng, mà khả năng là cả Minh Nguyệt gia cũng sẽ máu chảy thành sông. Bởi vì nữ nhân này, tuy đã bị thất lạc từ nhỏ, nhưng quả thật chính là muội muội của hắn.
Hắn thở dài nhìn ta. Ta hiểu ý hắn. Ta cũng không thể khiến hắn mất mặt quá mức. Hơn nữa, ta biết hắn cũng khó lòng tố cáo với Hoàng thượng chuyện muội muội hắn là mật thám Đại Tề. Ta cũng không trông cậy quá nhiều vào hắn, ta còn có cách của ta. Ta nói: “Ta nói rồi. Ta cũng mặc kệ cái gì mà quốc gia hay không quốc gia, mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần ngươi giúp được ta, ta tuyệt đối sẽ không phá hoại chuyện tốt của ngươi…”
Minh Nguyệt Hải nói: “Nương nương, nương nương cứ đáp ứng nàng đi…”
Ta sớm đã biết, uy hiếp Minh Nguyệt Hải so với uy hiếp Nhàn Phi nương nương dễ dàng hơn nhiều, lại dùng Minh Nguyệt Hải uy hiếp Nhàn Phi, Nhàn Phi nhất định sẽ nhượng bộ.
Sắc mặt Nhàn Phi bụi bại, nhìn ta, nói: “Ngươi cho ta một ít thời gian chuẩn bị…”
Ta mỉm cười, nói: “Bây giờ ta đổi ý rồi. Ta đây tâm địa cũng rất tốt, lại thấy ngươi cũng rất chịu phối hợp. Chỉ cần ngươi thành thật trả lời ta một vấn đề thì chuyện của Tư Đồ nương nương cũng sẽ không cần ngươi lo nữa.”
Ngay từ đầu ta cũng không tính để nàng đi cứu Tư Đồ. Nếu đã tốn nhiều tâm cơ như vậy mà chỉ đổi được nàng đi cứu một người chưa hề nguy hiểm. Cuộc mua bán này không lời chút nào. Ta sở dĩ nói muốn nàng đi cứu Tư Đồ chỉ vì muốn nàng buông lòng cảnh giác. Sau đó sẽ xuất đòn sát thủ, đánh cho tan tác, khiến nàng không còn chỗ dựa, đạt đến mục tiêu đả kích niềm tin của nàng.
Nàng cúi đầu nói: “Được, ngươi hỏi đi!”
Ta hỏi nàng: “Giả Hải Ninh, rốt cuộc đã chết như thế nào?”
Nàng thật không ngờ ta lại hỏi vấn đề này. Nàng ngẩng bắn đầu lên nhìn ta: “Ngươi là ai, vì sao hỏi đến ông ta?” Nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt ta, rồi nàng chợt ngộ ra.
Nàng thì thào nói: “Chẳng lẽ ngươi là nàng? Không có khả năng, nàng ta chẳng qua chỉ là một cung nữ nho nhỏ mà thôi, làm sao biết được nhiều chuyện như vậy?”
Nàng nhìn thân hình thấp bé gầy gò của ta. Ta biết suy nghĩ trong lòng nàng. Chỉ có con gái Giả Hải Ninh mới để ý muốn biết chuyện sống chết của Giả Hải Ninh. Mà con gái ông không phải chính là cung nữ tham tài vô cùng, trời sinh tính lạnh bạc, thay chủ cầu vinh mà nàng đã thu nhận về, Giả Tuệ Như đó sao? Một thiếu nữ luôn cười tủm tỉm, luôn luôn khiêm tốn như thế, làm sao có khả năng làm được những chuyện thế này?
Nàng nói: “Giết chết Giả Hải Ninh, là Tử Dạ tùy tùng thân cận của Tuyên Vương…”
Ta nói: “Nếu nói như vậy, ngươi làm việc cho Tuyên Vương?”
Nàng gật gật đầu, không phát hiện ra hai mắt Quỳnh Hoa lúc nãy đang dại ra như gỗ, giờ đột nhiên phát sáng lấp lánh.
Ta dùng dư quang nơi khóe mắt liếc qua nhìn Quỳnh Hoa một cái, biết nàng đã tỉnh, bèn hỏi Nhàn Phi: “Võ công của cha ta cực cao. Làm sao ta có thể tin được, một tên Tử Dạ nho nhỏ có thể giết được ông?”
Ánh mắt Nhàn Phi nương nương lộ vẻ mê mang, nàng mờ mịt nói: “Ta thu thập được tin tức rồi báo cáo với Tuyên Vương. Trong trận chiến Giang Nam, tất cả chiến lược chiến thuật đều do phụ thân ngươi một tay bày dựng. Tuyên Vương liền phái Tử Dạ đến ám sát phụ thân ngươi, lập tức liền đắc thủ (làm được, thành công). Còn về phần tại sao lại dễ dàng như vậy, ta thật sự không nghĩ đến.”
Ta nghĩ. Ngay cả chuyện trọng yếu nhất nàng cũng nói cho ta biết, không có lý do gì lại gạt ta ở điểm này. Xem ra, Tuyên Vương thật ra là kẻ thù giết chết cha ta. Nhưng ta làm sao có thể tìm Tuyên Vương báo thù đây? Hắn là vương tử của một quốc gia, dưới tay có vô số tử sĩ, thích khách. Còn ta, cộng thêm Tư Đồ và Tiểu Phúc Tử, cũng chỉ có ba người mà thôi. Có lẽ ta đành phải từ bỏ việc báo thù. Dù sao ta cũng đã điều tra rõ nguyên nhân cái chết của phụ thân. Ở dưới cửu tuyền, ông cũng có thể yên ngủ rồi. Muốn ta báo thù, ta chỉ là một cô gái yếu đuối, có khả năng sao? Hơn nữa, ông chẳng qua cũng chỉ là người cha hờ của ta thôi, tận đáy lòng ta vẫn không xem ông là cha ruột được. Ân oán tình thù của thế giới này đâu có liên quan gì đến ta. Có lẽ điều tra rõ chân tướng cũng đã đủ rồi.
………..Vẫn là chuyện hậu trường…………
“Tiểu Phúc Tử, ngươi nói xem, điểm bình chọn của ta, từ màu đen chuyển sang màu đỏ từ khi nào vậy?”
Tiểu Phúc Tử nói: “Hừ, xem cách hành văn của ngươi kìa, màu đỏ thì có là gì, hóa tím hóa xanh còn được nữa là!”
Ta cảm thán: “Nếu có hai màu đó thì ta cũng rất muốn biến thành, nhưng mà lại không có.”
Ta và Tiểu Phúc Tử cùng kêu lên cầu xin: “Thúy Hoa, lên điểm đi…”
***Đoạn này thật sự Docke cũng không hiểu ý muốn nói đến cái gì nữa. Hic hic, mình không rành về mấy cái chuyện PK, vote này.