Thệ Bất Vi Phi
Chương 289 : Con nít
Ngày đăng: 23:56 21/04/20
EDITOR: DOCKE
Như vậy, với sự tự tin của Tử Dạ cùng với kinh nghiệm ngày thường, trước tiên hắn sẽ xem xét mạch đập ở cổ tay. Chỉ cần nhịp đập của cổ tay hoàn toàn không có, hắn sẽ không hoài nghi vào phán đoán của mình, lập tức cho rằng người này đã chết. Dẫn đến tâm hoảng ý loạn, nói ra những lời không nên nói. Nếu như người này sống lại, hắn sẽ mừng rỡ như điên. Vậy tức là ta đã cho hắn thêm một cơ hội sống sót, muốn hắn đồng ý một chuyện, cũng không phải là không có khả năng.
Lại không thể ngờ được, bọn họ lại để lộ ra bí mật to lớn thế này.
Chỉ nghe Lạc Nhạn khẩn cầu, nói: “Nếu quan phủ biết được số con nít bị mất tích trong khắp cả nước, có một bộ phận đang ở trên thuyền này, quan phủ tất sẽ cho người đi điều tra. Nếu chúng ta muốn chạy trốn, chỉ có thể dựa vào lực lượng triều đình. Đến lúc đó, Vương gia đang bị nha dịch quan phủ cuốn lấy, không có cách nào bận tâm đến chúng ta. Dạ, chúng ta có thể trốn thoát mà…”
Tử Dạ vẫn không chịu đáp ứng. Lạc Nhạn cực kỳ thất vọng, nhìn Tử Dạ nói: “Thì ra, vẫn giống hệt như trước đây, trong lòng ngươi chỉ có danh lợi của ngươi mà thôi. Vì danh lợi, ngươi đẩy ta vào lòng Vương gia. Vì danh lợi, ngay cả khi ta đang ở trong hiểm cảnh, ngươi cũng không thèm để ý tới?”
Ta nằm phục dưới đất, nghe bọn họ nói chuyện mà giật mình rất nhiều, không khỏi bốc lên lửa giận. Tuyên Vương này vì kế hoạch của mình, không ngờ lại dám giết hại con nít. Hắn rốt cuộc là vì cái gì?
Tử Dạ chẳng qua chỉ thì thào nói: “Nhạn nhi, ta không muốn phản bội Vương gia. Mặc kệ Vương gia phái ta đi nơi nào cũng được, lẫn vào bên cạnh Thiên Bảo nữ vương, trà trộn vào Đại Lương, cho đến bây giờ ta đều không hề nghĩ đến chuyện phản bội Vương gia. Bởi vì, Vương gia đã cứu cả nhà chúng ta. Cả ngươi cũng vậy, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao? Ngươi cùng tỷ tỷ ngươi, đều là do hắn cứu?”
Lạc Nhạn cười khổ: “Vương gia cứu ta, ta đương nhiên cảm kích. Nhưng mà, ta còn quá trẻ, không muốn chết sớm như vậy. Tỷ tỷ của ta… ta cảm thấy, nàng không phải là tỷ tỷ của ta…”
Ta nghĩ, khó trách có người nói cốt nhục chí thân. Xem ra, nàng vẫn có điều tra, vẫn cảm thấy bên trong thân thể của tỷ tỷ nàng đang ẩn dấu một con người khác. Lúc nàng đẩy ta ngã, cơn cuồng nộ chợt lóe lên trong ánh mắt là rất rõ ràng. Có lẽ, nàng đã sớm sinh lòng hoài nghi.
Tử Dạ á khẩu không trả lời được. Hiển nhiên không có lời nào để nói. Ta muốn bọn họ nói nhiều một chút về chuyện đám trẻ mất tích nên liều mạng nhịn xuống, không lên tiếng, lại cảm thấy cánh tay mình càng lúc càng tê rần rần. Bọn họ lại cứ dây dưa không dứt. Lạc Nhạn đau khổ cầu xin, Tử Dạ tránh tới tránh lui, rốt cuộc vẫn không chịu đáp ứng yêu cầu của Lạc Nhạn. Ta không thể nhịn nổi nữa, chuẩn bị tự động đứng dậy. Tính làm một con cương thi, dọa ma cho bọn họ sốc một vố. Sau đó thừa dịp bọn họ yếu ớt không phòng, đưa ra yêu cầu của ta, đạt thành đồng minh. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng động ồn ào…
Điều kiện này cực kỳ hậu đãi, chỉ muốn đối phương phái người lại đây đánh một hồi. Đánh thắng thì được cá, đánh không thắng cũng chẳng có tổn thất gì, đừng đi theo nữa là được.
Ta nhìn lại phía sau lưng bọn họ, thấy Lạc Nhạn sợ hãi rụt rè đứng ở trong góc, còn Tử Dạ lại đứng cách xa nàng, hết sức chăm chú nhìn Vương gia. Đứng bên người Vương gia có ba người trung niên khuôn mặt lạnh lùng. Ngoại trừ Tuyên Vương, tất cả những người khác đều cố ý vô tình tránh nhìn đến ba người trung niên này, ngay cả tầm mắt cũng không dám…
——— —————— —————— ————————–
Ghi chú
*Bao Tự được Chu U Vương sủng ái. Để làm nàng cười, nhà vua đã làm mọi cách. Sau nhiều lần cố gắng nhưng không thành, Quắc công Thạch Phủ tâu với vua là mình có cách làm cho nàng cười. Quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa báo hiệu cho chư hầu đến cứu. Quắc Công khuyên Chu U vương đốt lửa cho chư hầu đến để cho Bao Tự cười. U vương làm theo.
Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy bật tiếng cười lớn. U vương vô cùng hoan hỉ vì làm được cho nàng cười. Xong U vương lệnh cho các trấn chư hầu rút quân về vì không có giặc.
Đến một thời gian sau, vua Chu lại sai đốt lửa lần nữa và các chư hầu lại bị lừa để Bao Tự có được tiếng cười.
U vương say mê Bao Tự, xa lánh vương hậu họ Thân. Bao Tự sinh được một vương tử, U vương rất yêu quý, định lập làm thái tử và muốn phế truất thái tử Nghi Cữu. Cha Thân Hậu bèn liên hệ với quân Khuyển Nhung bên ngoài kéo vào đánh úp Cảo Kinh. U vương vội cho đốt lửa hiệu triệu chư hầu tới cứu, nhưng các chư hầu bị lừa vài lần nên tưởng vua đùa, không tới nữa. U vương mang Bao Tự và con nhỏ bỏ chạy, bị quân Khuyển Nhung đuổi theo giết chết. Riêng Bao Tự bị vua Khuyển Nhung bắt về cung để mua vui.
Quân Khuyển Nhung cướp phá giết người kinh thành. Thân Hậu ân hận mang họa cho dân Cảo Kinh bèn viết thư triệu các nước chư hầu Tấn, Tần, Trịnh đến đánh quân Khuyển Nhung. Quân ba nước kéo đến đánh tan quân Nhung. Vua Nhung bỏ chạy. Bao Tự thấy quân các nước kéo vào cung bèn thắt cổ tự vẫn.