Thệ Bất Vi Phi

Chương 290 : Lên thuyền

Ngày đăng: 23:56 21/04/20


EDITOR: DOCKE



Ta không khỏi nhớ đến những lời mà Tử Dạ và Lạc Nhạn đã nói với nhau trong khoang thuyền. Tử Dạ nói thủ hạ của Tuyên Vương có đến mười tên cao thủ, ngay cả hắn cũng chỉ có thể tiếp hơn trăm chiêu. Như vậy, rất có khả năng chính là ba vị này.  



Ta lại nghĩ đến, tuy Tiểu Phúc Tử không nhận ra Tuyên Vương nhưng Tuyên Vương lại biết Tiểu Phúc Tử. Tuyên Vương đã biết võ công của hắn cao siêu bao nhiêu lại còn đưa ra lời yêu cầu này. Ta nhớ đến lời nói của Tuyên Vương, không khỏi cả kinh. Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có một điềm xấu. Tuyên Vương giống như cố ý muốn dụ Tiểu Phúc Tử lên thuyền vậy…



Ta không khỏi cẩn thận đánh giá lại, phát hiện con cá mập kia, dưới bụng hình như có máu loãng chảy ra. Ta liên tưởng đến một chuyện. Nếu như trong lúc so đấu, có người nấp trong bụng cá mập, chờ phục kích, như vậy, khi Tiểu Phúc Tử lên thuyền… Như vậy, trận so đấu lần này… chỉ chuyên nhằm vào Tiểu Phúc Tử…Là ám sát.



Ta chuyển tầm mắt về phía Tuyên Vương, chỉ thấy hắn chưa một lần nào nhìn về phía cá mập nhưng ba vị trung niên đứng bên cạnh hắn lại cố ý vô tình quét mắt về phía cá mập vài lần. Trong lòng ta càng thêm khẳng định. Bên trong cá mập, tất phải có bí mật.



Đúng lúc này, Ngư Bá Thiên thì thầm nói vài câu với Tiểu Phúc Tử. Tiểu Phúc Tử gật gật đầu. Có lẽ hắn sẽ đồng ý với đề nghị của Tuyên Vương. Ta thấy hắn đã buông bầu rượu xuống…



Ta gọi to một tiếng: “Vương gia…” Âm thanh này thật sự là vang tận mây xanh, nếu có chim bay, thể nào cũng sẽ có mấy con vẫy cánh kinh hoàng rớt xuống. Vì thế, mọi người đều quay đầu lại nhìn ta, làm ta thấy ngượng ngùng…



Lạc Nhạn rầm một tiếng, té xỉu…



Tuyên Vương quay đầu nhìn ta. Ta thấy hắn hơi hơi nhíu đầu mày một chút, liếc mắt nhìn qua Tử Dạ. Ta hiểu được, thì ra hắn sai Tử Dạ trông coi ta, không ngờ ta vẫn có thể chạy lung tung được.
Cổ tay hắn buông, đồng thời cũng bỏ qua ý đồ muốn điểm huyệt ta. Ghé vào bên tai ta nhẹ giọng nói: “Bổn vương có gì phải sợ? Cho dù ngươi có lớn tiếng gọi ta là vương gia, hắn vẫn không nghĩ đến ta chính là Tuyên Vương. Hơn nữa, cho dù hắn nhận ra ta thì đã làm sao? Tuyên Vương của Đại Tề, thanh danh tìm tiên thăm bạn truyền xa. Cho dù hắn biết, cũng chỉ cho rằng ta không muốn để lộ thân phận mà thôi…”



Ta nhẹ giọng cười nói: “Có phải cơ quan bên trong bụng cá, bọn họ cũng không biết không? Luận võ là phụ, ám sát là chính. Cho dù Tiểu Phúc Tử bỏ mình trên biển cũng sẽ không có ai biết, người bố trí màn ám sát này chính là Tuyên Vương ngài?”



Ánh mắt Tuyên Vương lóe lên, trong mắt hơi lộ ra vẻ bội phục, lại nói: “Ngươi đừng ép ta phải điểm huyệt câm của ngươi…”



Ta biết, xem ra chỉ dựa vào sức của một mình ta thì không có cách nào loại bỏ được ý tưởng muốn giết Tiểu Phúc Tử của hắn.



Ta lại cười nói: “Vương gia, ngài yên tâm. Ta rất biết thân biết phận, sẽ không làm ra những việc ngốc nghếch lấy trứng chọi đá đâu.”



Nói xong, ta thối lui về một bên, ngậm miệng không nói. Tuyên Vương vẫn còn lo lắng, đưa mắt ra hiệu cho Tử dạ. Tử Dạ nói: “Xin mời cô nương trở về khoang thuyền…”



Ta không nói được một lời, đi ở phía trước, tự mình trở về khoang thuyền của mình. Tử Dạ đi theo phía sau.



Đôi khi, ánh mắt một người được đại biểu cho một ý nghĩa gì đó. Tựa như ánh mắt Tuyên Vương đưa cho Tử Dạ, có vài phần quý khí nghiêm nghị. Một ánh mắt đưa qua, hạ nhân đã biết mình cần phải làm gì. Nhưng thật ra, một ánh mắt lại có thể đại biểu cho rất nhiều loại ý tứ. Cho nên mới nói, bọn hạ nhân hiểu sai ý tứ của nó, cũng là chuyện rất bình thường.