Thệ Bất Vi Phi

Chương 291 : Ngư lạt

Ngày đăng: 23:56 21/04/20


EDITOR: DOCKE



(Ngư: cá, lạt: vị cay)



Trở lại khoang thuyền, ta nói thẳng: “Tử Dạ, Vương gia nói với ngươi chưa? Muốn ngươi giúp ta làm một chuyện?”



Tử Dạ mê hoặc nói: “Không phải Vương gia sai ta hộ tống ngươi trở về khoang thuyền sao?”   



Ta thở dài nói: “Vương gia biết gần đây ta không ăn uống gì, cho nên mới tự mình xuống biển câu cá. Không ngờ lại câu được một con cá lớn đến như vậy. Đáng tiếc, đã có người đi lên cướp đoạt. Ý của Vương gia là, ngươi thừa lúc bọn họ đang đánh nhau, lặng lẽ cắt lấy vi cá trên người cá mập đen kia, mang về đây.”



Tử Dạ rõ ràng không hề tiếp thu được chuyện mình đã lĩnh hội sai ý của Vương gia, chần chờ không nói.



Ta nói: “Thật ra, ngươi nhìn ta xem, thật ra cũng rất dễ nói chuyện, chỉ cần ăn ngon thì cái gì cũng quên hết, cái gì cũng không để bụng. Nếu như thật sự bị những người đó cướp cá mập đen đi, khiến cho mỹ vị đã dâng lên đến miệng ta còn bị cướp đi, tâm tình của ta sẽ không mấy tốt. Tâm tình mà không tốt, tất sẽ nói ra những điều không nên nói… Hơn nữa, ta vừa trông thấy tên Ngư Bá Thiên kia là lại không vừa mắt. Cho dù hắn đánh thắng, ta cũng không muốn hắn lấy được vi cá mập đen…”




Hắn không hành động gì, làm như không biết đến vụ ám sát này, lại lui về thuyền của mình, ra lệnh: “Đi theo chiếc thuyền buôn kia…”



Lại nghĩ, chiếc thuyền buôn này tuy bề ngoài không hề thần kỳ chút nào nhưng hiện giờ xem ra, cũng đã lộ điểm cổ quái khắp nơi. Ví như nói, nó vô cùng to lớn. Ví như nói, người trên thuyền, mỗi người đều có võ công không tồi. Còn có vị thị vệ lén đi cắt vi cá kia nữa, hắn cứ cảm thấy hình như đã gặp qua ở đâu đó rồi. Tuy rằng đã hoàn toàn thay đổi nhưng hắn vẫn cảm giác được, hắn đã từng gặp qua thân pháp của y.



Hắn nhớ đến hoàng hậu nương nương, Giả Tuệ Như đang mê man bất tỉnh trong hoàng cung. Lòng hắn liền quặn đau từng cơn, nghĩ rằng, mặc kệ như thế nào, mình sẽ tìm được cách để chữa khỏi cho nàng.



***



Ta cũng không biết Tiểu Phúc Tử cho thuyền đánh cá đi theo ở đằng xa. Ta đã bị nhốt vào khoang thuyền. Nghe nói là do chủ tử hạ lệnh, không cho ta đi ra khoang thuyền nửa bước. Nhưng vẫn mang vi cá đi hầm cho ta một chén canh cực kỳ ngon lành rồi đưa tới. Ta uống chén canh mỹ vị này, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nghĩ rằng, Tiểu Phúc Tử xem ra đã tránh được một kiếp. Tuyên Vương muốn lấy tính mạng của Tiểu Phúc Tử cho nên mới xuống biển bắt cá. Cũng không biết hắn đã dùng cách gì, không ngờ lại có thể câu được cá mập đen, dụ được Tiểu Phúc Tử cùng thuyền đánh cá của bọn hắn đi theo. Có phải hắn đã sớm phát hiện ra Tiểu Phúc Tử đi theo từ lúc rời bến, nên mới cố ý đi bắt cá mập đen?



Chỉ có điều, mặc kệ ta suy đoán như thế nào, đều không thể tưởng tượng ra được. Kết quả cuối cùng lại vượt qua cả sức tưởng tượng của ta rất nhiều…