Thệ Bất Vi Phi

Chương 305 : Đảo chủ

Ngày đăng: 23:56 21/04/20


EDITOR: DOCKE



Ta cười lạnh một tiếng: “Bản lĩnh của ngươi cũng chỉ xứng làm một gã đảo chủ trên hải đảo xa xôi này mà thôi, lại còn nhất định đòi xây một hoàng cung lớn như vậy ở cái địa phương cả chim cũng không bay qua này. Nhìn thần dân của ngươi đi, ánh mắt nhìn ngươi tràn ngập tà ý, ngược lại ngươi còn vui đến quên cả trời đất…”   



Vẫn giống như bình thường, hắn mặc kệ võ mồm của ta độc địa thế nào, hắn đều không hề bận tâm, ngay cả lông mi cũng chẳng nhếch lên tí nào. Khiến cho ta cũng đành bó tay hết cách. Nghĩ rằng, nói với hắn, chỉ tổ lãng phí nước bọt. Ta bây giờ, chạy cũng không chạy được, đi cũng không đi được. Nếu muốn trở lại Trung Nguyên, không phải cướp một cái khí cầu thì cũng phải cướp một cái thuyền lớn. Bằng không, chẳng khác nào phải chịu chết khốn chết khổ trên hòn đảo này. Lúc này đây, ta vô cùng hối hận, vì sao lại không chịu học một chút võ công? Nhưng ngẫm lại, bây giờ ta là linh hồn lang thang trong một thân xác khác, e rằng dù có học võ công cũng không thể dùng. Vì thế, không hối hận nữa, ngược lại càng yên tâm thoải mái hơn…Cũng may, không học võ công, bằng không, thay đổi thân hình khác lại phải tập lại từ đầu, chẳng phải rất phiền sao?



Ta đang suy nghĩ lung tung, chớp mắt đã đi đến hoàng cung, giống hệt hoàng cung ở Đại Tề. Giống từ tường hồng ngói đỏ, giống đến mái phượng hiên long, đẹp không sao tả xiết. Cửa cung cũng có thị vệ canh giữ và cung nữ nghênh đón. Nếu không phải nhìn thấy nền đất cát kia, ta cũng tưởng mình về tới hoàng cung rồi.



Đáng tiếc, hoàng cung cho dù đẹp đến cỡ nào, nếu không có người mình yêu thích thì huy hoàng tráng lệ đó còn có ý nghĩa gì nữa đâu?



Tuyên Vương liếc mắt qua nhìn ta, cười cười, dắt tay ta đi vào hoàng cung. Dân chúng cùng thị vệ sắp hàng chung quanh cùng hô to: “Vương thượng vạn tuế, Vương hậu vạn tuế…”



Ta chỉ cảm thấy buồn cười. Một đảo quốc nho nhỏ, còn nhỏ hơn cả một cái huyện của nước Đại Tề nữa, không ngờ lại dám tự xưng làm vương. Nghe bọn họ gọi vương hậu mà ta đỏ cả mặt…
Hai cung nữ ngồi xổm xuống, nói: “Vương hậu nương nương, để nô tỳ đến phục hầu nương nương tắm rửa, thay quần áo…”



Ta đã khiếp sợ đến mức không có sức lực đâu mà đi sửa lại cách xưng hô của bọn họ. Không muốn tiếp tục đứng trước mặt Tuyên Vương để hắn nhìn thấy sự yếu đuối của ta nữa, vì thế ta liền theo hai cung nữ đó đi vào sau điện.



Lúc chỉ còn lại một mình, ta cẩn thận nhớ lại toàn bộ chuyện này. Cảm thấy vô cùng khó hiểu, vì sao Tuyên Vương lại biết được ta đến từ nơi nào? Đây là điều mà từ trước đến giờ ta vẫn không thể đoán ra được. Hơn nữa, hắn chế tạo ra nhiều mô hình như vậy, ta không tin hắn chỉ dựa theo những bức tranh minh họa trong sách Thần Cung mà chế tác ra được. Bởi vì, những mô hình này cực kỳ cụ thể. Ngay cả chữ viết trên cửa kính xe hơi cũng biểu lộ rõ ràng như thật. Nếu không có người đã từng sống ở xã hội hiện đại thì sẽ không biết được những dòng chữ đó. Bởi vì, ta rõ ràng nhìn thấy, dòng chữ cực kỳ tư nhân kia viết rằng: “Xin đừng hôn môi đuôi xe.”



Trước sau ta vẫn không thể hiểu được. Ngay cả Tề Thụy Lâm cũng không biết ta đến từ nơi nào, Tuyên Vương làm sao biết được? Là ai đã nói với hắn?



Vấn đề rối rắm phức tạp như tơ vò, khiến ta trăm suy ngàn nghĩ vẫn không thể nào giải được. Khó trách sao hắn lại nói, ta sẽ thích nơi này, sẽ cùng hắn ở lại trong này. Hắn tự tin như vậy, là bởi vì hắn khẳng định. Nếu như Tề Thụy Lâm cùng người Đại Tề biết được ta vốn không phải là Giả Tuệ Như gì cả, mà là một linh hồn đi lạc đến cổ đại này, sợ rằng cũng không thể chấp nhận nổi.



Ta phát hiện ra ở đây, chung quanh hải đảo này không hề thiếu những chiếc hải thuyền neo đậu trên mặt biển. Hình dạng so với chiếc thuyền đã chìm nghỉm tại Hắc Sa Cảng, thật sự là lớn hơn rất nhiều.