Thệ Bất Vi Phi
Chương 306 : Dược nhân
Ngày đăng: 23:56 21/04/20
EDITOR: DOCKE
Ta nghĩ, có phải ở đáy thuyền cũng có vô số những sinh mạng nhỏ bé non nớt bị chế thành dược nhân, giúp hắn chèo thuyền hay không? Nhìn hải thuyền, long ta ảm đạm chua xót.
Lại nhớ đến đứa con mới sinh còn chưa được gặp mặt của mình, nghĩ rằng, nếu con mình mà gặp phải thảm cảnh này, ta khẳng định sẽ thống khổ đến mức muốn chết cũng không xong. Nghĩ đến đây, ta càng thống hận sự tàn nhẫn của Tuyên Vương. Ta vốn là linh hồn hiện đại, thật ra cũng chẳng có lòng yêu nước yêu dân vĩ đại sâu đậm gì cả, nhưng bản thân cũng là một người mẹ, nhìn thấy những đứa trẻ gặp phải thảm cảnh này cũng thấy cảm động lây, không tự chủ được bốc lên ngọn lửa thống hận đối với kẻ gây ra thảm cảnh. Chỉ dựa vào điều này, ta nghĩ, giữa hai chúng ta vĩnh viễn cũng không thể đội trời chung.
Ta nghĩ, những chiếc hải thuyền này, nếu đã phải nhờ đến những đứa trẻ đó chèo lái, vậy thì không thể nào cướp nó rời bến được. Bởi vì, cho dù biết được cách thao tác, ta cũng không muốn thuyền trưởng thao túng những đứa trẻ dược nhân đó chèo lái hải thuyền ra khơi. Như vậy, cũng chỉ có thể nghĩ cách từ không trung. Nếu hắn có thể chế tạo ra nhiều hải thuyền như vậy, có lẽ nhất định cũng có thể chế tạo ra càng nhiều khí cầu. Ta chỉ cần nghĩ cách trộm lấy một cái khí cầu là sẽ có khả năng trốn thoát khỏi nơi này.
Chỉ tiếc, nửa điểm võ công ta cũng không biết, trói gà còn không chặt. Nếu bây giờ mới bắt đầu luyện võ, hình như đã quá muộn rồi. Đường thoát, nói thì dễ nhưng trên thực tế, bắt tay vào làm mới thấy khó khăn vô cùng. Đầu tiên, phải tìm đến những người có chung chí hướng cùng nhau bỏ trốn, có thể sử dụng như cu li. Tiếp theo phải chuẩn bị tốt đồ ăn nước uống để có thể cầm cự trên đường về nhà xa xôi. Mà khó khăn nhất chính là, trên biển cả mênh mông mờ mịt này, nếu như không có kim chỉ nam (la-bàn), không có bản đồ, không có người dẫn đường, dù thế nào cũng không thể đi được.
Còn cả Quỷ khóc trận kia nữa, có lẽ là nham thạch thiên nhiên sau khi bị nước biển ăn mòn, hình thành một lỗ hổng. Hôm đó, vừa vặn có cuồng phong lạnh thấu xương. Lúc gió thổi qua sẽ phát ra những âm thanh kỳ lạ, có thể nhiễu loạn tâm hồn con người. Nếu muốn trở về, vấn đề này cũng phải giải quyết.
Lữ Trạch ở trên đảo, thật sự là dưới một người mà trên vạn người. Hắn thống lĩnh thị vệ trên đảo, rất có khả năng cũng là thống lĩnh sát thủ ngầm của Tuyên Vương. Tuy nói hắn đối với ta rất lạnh lùng, nhưng lại theo đúng như những gì Tuyên Vương dặn dò, xử lý chuyện hoàng cung gọn gàng ngăn nắp. Đương nhiên, ta cũng không thể ở trong vùng quản lý của hắn mà bày ra nhiều chuyện này nọ.
Người trên đảo, tất cả đều biết bơi lội, mà còn bơi cực nhanh. Tuyên Vương cũng có kỹ thuật bơi cực cao, ta chưa từng thấy qua bao giờ. Trước kia, hắn luôn áo mão chỉnh tề, ngạo mạn đạo nhiên, đúng chuẩn ngụy quân tử. Chưa bao giờ thấy hắn trần như nhộng nhảy xuống nước bơi tới bơi lui. Mặc dù ta từ hiện đại xuyên không đến đây, mỹ nam phơi mình tắm nắng không biết đã nhìn thấy bao nhiêu lần rồi, nhưng sống ở cổ đại biết bao lâu nay, thấy hắn cởi đồ rồi nhảy xuống nước, vẫn không mấy thích ứng, tuy rằng là ta đã lừa hắn nhảy xuống…
Sáng sớm hôm nay, mặt trời mới vừa mọc lên ở phương Đông, ánh mặt trời sáng lạn. Trải qua mấy ngày khổ sở suy nghĩ nát óc, trước sau ta vẫn không nghĩ ra làm cách nào phá tan được khốn cục này. Ta uống một ly trà, đi ra cửa. Tuyên Vương ngồi trên ghế đá trong hoa viên. Đứng bên cạnh hắn là Lữ Trạch. Hai người xem ra tâm tình cũng không tệ, thấy ta đi ra, Lữ Trạch cung kính thi lễ còn Tuyên Vương lại tủm tỉm cười, nói: “Bảy ngày nữa là con nước mỗi năm một lần. Dân chúng trên đảo hôm nay sẽ rời bến đánh cá. Còn bổn vương, vì là vương thượng của bọn họ nên phải cử hành nghi thức kỳ thiên (lễ cúng trời đất thiên quan cầu an). Nàng là vương hậu của bổn vương, tất nhiên cũng phải tham dự. Lại đây, bổn vương đã sai người may sẵn cho nàng một bộ triều phục mới, mặc nó vào đi…”
Ta nhíu nhíu đầu mày, liếc xéo hắn một cái, nói: “Thế nào, ta thừa nhận là vương hậu của ngươi khi nào? Chỉ là một tiểu đảo nhỏ như hạt đậu xanh thế này, muốn ta làm vương hậu, ngươi không thấy ta rất thiệt thòi sao?”
Tuyên Vương đã quen bị ta châm chọc, tự nhiên là có tai như điếc. Hai lỗ tai làm như bị nhét bông gòn rồi vậy. Hắn cười nói: “Ngày thường nàng muốn làm gì cũng được, ta đều sẽ chiều theo nàng. Nhưng hôm nay, nàng nhất định phải tham dự…”