Thệ Bất Vi Phi
Chương 79 : Cô gái mù
Ngày đăng: 23:54 21/04/20
Edit: Docke
Ta nâng hai cô gái kia dậy rồi bảo bọn họ ngồi xuống. Ngoại trừ đôi mắt vô thần, dáng vẻ của bọn họ đoan chính, quần áo sạch sẽ, điệu bộ cũng rất có cung cách tiểu thư khuê các. Hiện giờ lại sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy. Ta hỏi: “Tiết Trường Quý là thế nào với các ngươi?”
Bọn họ vừa nghe thấy cái tên này, thân mình càng run lên không ngừng, cũng không dám lên tiếng. Ta nói với Tiểu Phúc Tử: “Đưa bọn họ lên phòng đi…”
Tiểu Phúc Tử áp giải hai cô gái đi vào gian phòng hạng nhất của ta…
Trong số hai chị em thì cô chị ổn trọng hơn rất nhiều, nhưng không tự chủ mà che chắn trước mặt cô em, dường như đang muốn bảo vệ nàng.
Ta cười cười nói: “Bây giờ ở đây cũng không có ai. Ta chỉ muốn biết Tiết Trường Quý rốt cuộc là gì của các người thôi. Vì sao ta vừa nhắc đến tên hắn, các ngươi lại kinh sợ như vậy?”
Cô chị đứng chắn ở phía trước, thân mình tuy hơi hơi phát run nhưng trong ánh mắt lại cực kỳ kiên định. Nàng cười lạnh một tiếng: “Ngươi không biết ông là ai hay sao, ông chính là phụ thân của chúng ta. Ngươi hỏi ta cái gì, chúng ta cũng không biết đâu…”
Ta ngạc nhiên nói: “Thực xin lỗi hai vị. Chúng ta từ Tây Sở đến, cũng không biết các biến cố ở Đại Tề. Chẳng qua ta chỉ biết Tiết Trường Quý đến nước ta làm phò mã, sau cùng lại bị chết thảm trong cung. Chuyện này ai ai ở Tây Sở cũng đều biết cả. Vị khách quan kia vừa rồi nhắc tới, tại hạ nhất thời tò mò mà thôi.”
Cô em nghiêng tai lắng nghe ta nói, bỗng nhiên giật giật ống tay áo cô chị, rồi nói vài câu vào tai nàng.
Mặt cô chị hiện lên vẻ nghi ngờ, đột nhiên hỏi ta: “Ngươi có phải là nữ nhân hay không?”
Ta ngạc nhiên: “Chuyện này là sao, lại có một phụ thân nhẫn tâm đến thế sao? Ngay cả đứa con ruột của mình cũng không nhận?”
Nàng nói: “Trước quyền thế thì một đứa con có là gì đâu? Một đứa con không thể trợ giúp gì mà lại còn có khả năng liên lụy đến hắn, làm sao có thể có chuyện hắn để tâm đến nó?”
Ta nói: “Người đó là ai vậy…”
Cô chị hai mắt đột nhiên đảo qua. Tuy vô thần, nhưng vừa nhìn thấy ta cũng có chút giật mình kinh hãi. Nàng cười lạnh: “Ngươi hỏi thăm hết nửa ngày, chính là muốn nghe được chuyện này đúng không? Nhưng cho dù ngươi có đối phó ta như thế nào, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết đâu.”
Ta ngượng ngùng nói: “Tại hạ cũng không có gì ác ý, chỉ tò mò thôi…”
Cô chị cười lạnh một tiếng, rốt cuộc cũng không mở miệng. Trái lại khiến ta đâm lao đành phải theo lao, muốn giúp các nàng, nhưng lại không biết nên bắt tay từ đâu. Hiện tại, chính mình còn lo chưa xong.
Ta lấy từ trong bao quần áo ra một túi bạc đặt vào tay nàng, nói: “Tiểu nữ vốn đang trên đường đi qua nơi đây muốn tìm một người bạn cũ. Nếu như hai vị tin tiểu nữ, thì hãy để Tiểu Phúc Tử tìm cho một gian phòng ở đây để ở tạm. Số bạc này coi như là phí sinh hoạt. Chờ đến khi tiểu nữ xong việc sẽ quay về đây đón hai vị. Nếu như hai vị không chê thì mời theo tiểu nữ, chúng ta cùng nhau chung sống. Đến lúc đó, có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo. Tuyệt đối sẽ không bạc đãi hai vị…”
Cô chị có lẽ bị người ta lừa nên sợ. Nàng cầm bạc, cười hai tiếng rồi nói: “Ngươi cho là chỉ với thủ đoạn này của ngươi đã có thể moi được chân tướng từ miệng ta hay sao? Ngươi nằm mơ đi…” Nói xong liền quăng túi bạc ‘bang’ một tiếng xuống đất, toàn bộ văng vãi tứ tung.
Ta nghĩ, ngươi sao lại không chịu, ngay cả tiền mà cũng không chịu sao. Đối xử với tiền bạc như vậy, khiến ta rất đau lòng. Ngươi tưởng rằng ta tặng số bạc này cho ngươi, ta không đau lòng hay sao?