Thệ Bất Vi Phi

Chương 80 :

Ngày đăng: 23:54 21/04/20


Edit: Docke



Ta vội dọn dẹp số bạc văng vãi dưới đất rồi dùng túi bao lại, nói: “Nếu hai vị không muốn nhận hảo ý của tiểu nữ, tiểu nữ cũng không dám ép. Hay là, để Tiểu Phúc Tử tiễn hai vị ra cửa vậy!” 



Cô chị không hề tin tưởng ta lại có thể dễ dàng buông tha họ như vậy. Nàng hỏi: “Ngươi thật sử để chúng ta đi sao?”



Ta nói: “Đương nhiên, tiểu nữ cũng không có dư chỗ để lưu giữ hai vị ở lại.”



Cô em nãy giờ vẫn không hề mở miệng nói chuyện, cuối cùng cũng chịu nói: “Tỷ tỷ, ngươi có quen biết vị cô nương họ Giả hay không?”



Ta nghĩ, cô nương họ Giả, không phải nói ta hay sao? Ta hỏi nàng: “Cô nương họ Giả ư? Khuê danh của nàng là gì?”



Tiểu cô nương kia nâng đôi mắt vô thần lên, nói cho ta biết: “Nghe nói, nàng tên là Giả Tuệ Như. Trước kia là Thượng nghi của Tư Đồ nương nương ở Tây Sở.”



Chưa từng nghĩ đến, nàng khi không lại đi hỏi những lời này. Chẳng lẽ nàng muốn hỏi, chính là ta? Thanh danh của ta chẳng lẽ lại truyền xa đến vậy? Ngay cả người nhà của Tiết Trường Quý ở tận Đại Tề xa xôi mà cũng biết rõ?



Cô chị giữ chặt nàng lại, nói: “Đừng nói lung tung, nàng ta làm sao biết được?”



Cô em nói: “Lúc mẫu thân chết, bà đã biết mệnh mình không còn giữ được bao lâu nên đã dùng bồ câu đưa tin gửi cho ta một phong thư. Nói cho ta biết, là một vị Thượng nghi họ Giả đã hại chết bà…”



Ta vội miễn cường cười cười, nói: “Vị Thượng nghi họ Giả sao, tiểu nữ không biết đâu. Tiểu nữ chưa bao giờ vào cung…”




Cô chị nói xen vào: “Đúng vậy, lão phu nhân bị chọc mù hai mắt, lập tức bị bệnh, còn bị bọn họ ép hỏi. Nhưng bà vẫn một mực không khai, đâm đầu vào tường tự sát. Bọn họ thấy hỏi không được gì, nghĩ rằng bản đồ này sẽ không ở trên người chúng ta. Lúc đó mới chịu thả chúng ta đi…”



Ta nghĩ, cái này không biết là bản đồ vẽ cái gì, thật sự trân quý như vậy hay sao? Ta tiện tay cất bản đồ vào lòng ngực rồi nói: “Nếu ta đã hiểu rõ thân phận của các ngươi. Hay là, cứ theo như biện pháp của ta đề ra ban đầu, để Tiểu Phúc Tử tìm một nông gia cho các ngươi ở tạm cái đã. Chờ ta xong việc rồi sẽ đến tìm các ngươi?”



Tiểu cô nương lắc đầu, nói: “Mẫu thân nói. Nếu ta đã đem tặng bản đồ này cho ngươi, Giả tỷ tỷ cũng đã nhận bản đồ rồi thì phải để ta đi theo các ngươi. Các ngươi đi đến đâu thì chúng ta sẽ đi đến đó…”



Ta hơi tức giận, nghĩ rằng. Xưa nay luôn luôn là ta ỷ vào người khác, cho đến bây giờ còn chưa có ai ỷ lại ta. Hôm nay không ngờ lại bị người ta dựa dẫm. Tự thân chúng ta còn khó bảo toàn. Chuyện này mặc dù cũng không biết có nguy hiểm gì hay không. Nhưng mang theo hai chị em mù lòa hành động bất tiện này, muốn xảy ra chuyện gì nữa đây? Ta nghĩ, ta trả cái bản đồ loạn thất bát tao này lại cho ngươi, vậy được chưa?



Cảm giác của tiểu cô nương này thật sự mẫn tuệ, ngay cả chuyện ta mất hứng, nàng cũng đều đoán được. Nàng nói lấy lòng: “Giả tỷ tỷ, tỷ đừng thấy chúng ta như bây giờ mà xem thường. Trước đây chúng ta đều đã từng học qua võ công đó nha. Tuyệt đối sẽ không cản trở tỷ làm việc.”



Ta nói: “Các ngươi biết võ công thật sao?” Từng học võ? Học võ rồi mà còn bị dọa mà phát run sao? Có trời mới tin các ngươi. Lúc này, Tiểu Phúc Tử thật lâu vẫn chưa lên tiếng, gần như đã tiến vào trạng thái ngủ đông rồi, lại ở một bên nói: “Hai người bọn họ quả thật có chút căn cơ. Chẳng qua không phải là rất cao mà thôi.”



Tiểu cô nương gật gật đầu, ngượng ngùng nói: “Võ công không cao lắm, nhưng đối phó với hai, ba người thì hoàn toàn có thể…”



Đại cô nương cũng nói: “Nếu không, hai chúng ta làm sao ở chỗ này kiếm ăn được?”



Chẳng lẽ thật sự phải mang bọn họ theo sao? Ta thật sự không muốn chút nào, nhưng bọn họ cứ mở to hai đôi mắt vô thần nhìn ta. Trong người ta lại đang cất giữ cái thứ bản đồ quỷ quái gì đó mà bọn họ đưa cho. Thật sự là ăn thịt của người rồi, bắt người cũng phải nương tay a. Nếu sớm biết như vậy thì sẽ không mau mắn mà nhận lấy cái bản đồ khó hiểu này rồi.



_________________