Thệ Bất Vi Phi
Chương 83 : Sắc điệp song phi
Ngày đăng: 23:54 21/04/20
Edit: Docke
Ngay cả hai nha hoàn đi theo Đỗ ma ma, dáng vẻ cũng đều xinh tươi mơn mởn đến mức chỉ muốn lại gần nhéo một cái. Nghe thấy hai nha hoàn kia líu ríu: “Đỗ ma ma, bộ này rất đẹp, tiểu thư chắc chắn sẽ thích…” “Bộ này cũng đẹp lắm nè…”, Đỗ ma ma cười cười, nói: “Tiểu Lan, Đại Lan, hai tiểu a đầu các ngươi. Các ngươi lựa cho mình hay là lựa cho tiểu thư đây?”
Tiểu Lan nũng nịu nói: “Đỗ ma ma, tiểu thư không thích, đương nhiên sẽ cho ta rồi. Tiểu thư xử sự hiền lành, ngài cũng biết mà…”
Đại Lan cũng cười nói: “Đỗ ma ma, cho dù chúng ta không cần, tiểu thư cũng sẽ tặng cho chúng ta thôi…”
Đỗ ma ma cũng cười: “Hai con bé này, ỷ vào tiểu thư xử sự hiền lành, ngược lại còn muốn leo lên đầu người ta mà ngồi…”
Ông chủ kia nghe xong, hâm mộ muốn chết, chỉ hận nỗi bản thân không phải là nữ nhân, không thể nhảy vào trong phủ làm nha hoàn của người ta. Ông nói: “Đỗ ma ma, trong Mẫu phủ còn tuyển nha hoàn không?”
Đỗ ma ma liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Thế nào, ngài cũng muốn đưa con gái vào phủ sao?”
Hai nha hoàn nghe được, ở một bên cười khúc khích không ngừng, một cô nói: “Làm gì mà đến lượt ngươi. Không biết có bao nhiêu quan bao nhiêu phẩm, muốn tặng người vào phủ còn chưa thành nữa là. Phụ thân của Đại Lan tỷ tỷ cũng có xuất thân là quan thất phẩm đó nha…”
Đại Lan nghe xong, cũng không giận mà cười cười nói: “Có thể vào được Mẫu phủ, là vinh quang của Đại Lan ta. Bao nhiêu người có cầu cũng cầu không được.”
Tiểu Lan nghe xong lời này, cười nói: “Đó là tiểu thư đã ban cho Đại tỷ tỷ một chỗ để gả rất tốt mà!”
Đại Lan nói: “Ngươi là ai? Vì sao lại có nhiều món trang sức mà Phẩm Ngọc Phường không còn chế tác nữa như vậy?”
Ta nghĩ, bản vẽ của chúng đều là ta bán cho ông chủ của Phẩm Ngọc Phường, sao ta lại không có được chúng. Nhớ lúc trước, ông chủ Phẩm Ngọc Phường muốn sản xuất một số lượng lớn các món trang sức đó. Ta đã nói với hắn, vật gì hiếm thì mới đáng quý. Mấy thứ này, nếu ai ai cũng đều có thể mua được, thì nó còn có cái gì hiếm lạ nữa? Cứ như cũ làm ra năm ba món thôi, sẽ không sai lầm đâu. Ông chủ Phẩm Ngọc Phường rốt cuộc cũng nghe theo lời ta, còn vô cùng khen ngợi. Một món có thể bán được với giá hơn một ngàn lượng. Chỉ cần để lọt tin tức ra ngoài là lập tức có người đến đặt tiền cọc, gần như một nửa số tiền. Đương nhiên, chiếu theo lệ thường trước kia, cứ mỗi một món, ta đều tự mình lấy lại một cái. Nhưng cũng không để hết trên người mà chỉ mang theo một vài món mà thôi…
Ta không chút để ý, nhìn ba vị rồi nói: “Mấy thứ này, là do tại hạ thiết kế, sao lại không có được?”
“Cái gì?”
“Không thể nào…”
“Sao lại thế được…”
Trong mắt bọn họ tràn ngập sự nghi hoặc, biểu tình dường như đang bị đả kích. Ý nghĩa của biểu tình đó chính là: Một nam nhân thấp bé mới lún phún râu như vậy mà đã là một nhà thiết kế trang sức tuyệt mỹ như vậy rồi sao?
Biểu tình trên mặt của ông chủ kia càng sâu đậm. Quả thật xem ta giống như một điển hình của kẻ giả mạo.
_________________