Thệ Bất Vi Phi
Chương 84 : Đồ Trang sức
Ngày đăng: 23:54 21/04/20
Edit: Ckun
Beta: Docke
Ta nhẹ nhàng sờ sờ món trang sức trong tay, nhàn nhạt nói: “Kì thật Sắc điệp song phi này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Vật này sau khi được làm ra, còn có một công dụng cực kỳ đặc biệt. Nếu không phải khách quý, ông chủ Phẩm Ngọc phường cũng lười nói ra…” Nói xong, ta nhấn vào cơ quan nhỏ nhất phía dưới con bướm vàng, con bướm vàng liền rơi ra, chỉ còn lại con bướm bạc. Trên mặt phiến lá phỉ thúy là con bướm bạc đang giương cánh muốn bay lên. Mặt cánh con bướm vàng là dùng kim tuyến cực nhỏ vẽ thành, độ co dãn vô cùng tốt. Ta ngạo mạn, chậm rãi dùng ngón tay gảy gảy nhiều lần lên cánh bướm. Cái cánh liền cuốn lại thành hình đóa hoa, còn đầu bướm hóa thành nhị hoa lọt vào chính giữa đóa hoa. Sau đó, ta cũng biến con bướm bạc thành hình như vậy. Một lần nữa lại gắn chiếc lá lên con bướm, biến chúng thành hai đóa hoa rạng rỡ sáng lấp lánh, một vàng một bạc kề vai sát cánh.
Ta cười cười, đem Sắc điệp song phi đã biến thành hai đóa hoa nhỏ đặt vào lòng bàn tay, thở dài nói: “Ông chủ Phẩm Ngọc phường không nói cho nhiều người biết. Có thể là vì, có một số người tay chân không đủ khéo léo. Cho dù biết được công dụng này nhưng tay chân thô cứng thì cũng khó tránh khỏi chuyện sẽ phá hủy cả món đồ…”
Nói xong, ta lắc lắc đầu định đi ra ngoài, cũng không thèm nhìn đến mấy vị kia đang vây quanh ta mở to mắt mà nhìn, xem ta như là ảo thuật gia vậy …
Đỗ ma ma kia vẻ mặt tươi cười, vội vã ngăn lại, nói: “Vị tiểu ca này, à không, Lưu Vân sư phó, ngài đừng đi, ta còn có việc muốn nhờ… Ây da, ngài đừng đi mà.” Nàng giang hai cánh tay đứng chắn phía trước ta, tươi cười sán lạn như ánh mặt trời. Ta bỗng nhiên phát hiện, người Mẫu phủ quả thật rất khác biệt, ngay đến một vị ma ma mà dáng vẻ cũng tựa như một đóa hoa tươi thắm như vậy.
Có lẽ ánh mắt ta toát ra vẻ gian giảo hả hê, hai vị nha hoàn tỷ tỷ kia thấy vậy trên mặt không tự chủ được, lộ ra thần sắc khinh bỉ. Ta nghĩ, ta chẳng phải cũng là ái mỹ chi tâm, nhân giai hữu chi (lòng yêu thích cái đẹp thì ai ai cũng có) hay sao? Bộ các ngươi đáng giá lắm sao? Hơn nữa, ta cũng là thục nữ như ai thôi, thay đổi nữ trang, không thể so với các ngươi sao… Ây da, da trâu thì không thổi được, quả thật không được tốt lắm. Ta tức giận bất bình suy nghĩ, trên môi bởi vì dán hai chùm râu nho nhỏ, tức giận đến nỗi cảm giác như nó đang cong vểnh hẳn lên.
Đỗ ma ma liền nói liên hồi: “Lưu tiên sinh, vậy coi như ngài đồng ý rồi nha? Hay là theo ta về luôn thôi…”
Ta khó xử nói: “Phu nhân, người xem ngài đã gấp đến độ nào, ta cuối cùng cũng phải nói vài câu với người bên ngoài mới đi được chứ. Tôi tớ kia của ta vẫn còn chờ ngoài cửa mà.”
Ánh mắt Đỗ ma ma bỗng lộ ra vẻ cung kính, nói: “Vị tiểu hỏa nhi đứng bên ngoài kia chính là tôi tớ của ngài?”
Ta gật gật đầu, đang suy nghĩ vì sao nữ nhân này tự dưng thái độ lại có chuyển biến như vậy? Cứ như nàng vừa gặp được nhân vật nào đó khiến nàng tim đập loạn nhịp không bằng. Lại nghĩ, ngồi chồm hổm bên ngoài, ngoại trừ Tiểu Phúc Tử thì còn có ai nữa sao?
Nàng nói: “Lưu Vân sư phó quả nhiên là bất phàm, không thể tưởng tượng được đến tôi tớ của ngài cũng là một cao nhân võ công thâm hậu như vậy…”
_________________