The Beginning

Chương 3 :

Ngày đăng: 18:22 19/04/20


Ngươi là ai?” kẻ cao nhất hỏi ngay khi hắn thấy anh.



Người đàn ông này không nghi ngờ gì là người Dorian với mái tóc dài màu đen. Cơ thể hắn cao ráo, cường tráng, được trùm trong bộ áo giáp chiến đấu đang rất cần ai đó chăm sóc và sửa chữa.



Hai người đàn ông cùng với hắn là những người Hi Lạp tóc vàng. Áo giáp của họ cũng không khá hơn gì so với người đầu tiên. Người trẻ nhất trong số họ áo giáp chắn trước ngực còn có một lỗ nơi anh ta đã bị mũi giáo xuyên thủng.



Những người đàn ông này không thể bước ra ngoài và trà trộn với những kẻ còn sống khi đang ăn mặc như thế này. Mỗi người họ cần được chăm sóc. Nghỉ ngơi.



Hướng dẫn.



Acheron hạ chiếc mũ trùm đầu của chiếc áo himation màu đen xuống, rồi nhìn họ từng người từng người một.



Lúc họ chú ý đến sắc màu bạc đang cuộn sóng trong đôi mắt anh, mặt ba người đàn ông trắng bệch đi.



“Ngài có phải là một vị thần?” người cao nhất hỏi. “Có người bảo chúng tôi những vị thần sẽ giết chúng tôi nếu chúng tôi xuất hiện trước mặt họ.”



“Ta là Acheron Parthenopaeus,” anh khẽ nói. “Artemis gửi ta đến để huấn luyện các ngươi.”



“Tôi là Callabrax ở vùng Likonos,” người cao nhất nói.



Anh ta chỉ về người bên phải. “Kyros ở vùng Seklos.” Rồi người trẻ nhất trong nhóm bọn họ, “và Ias ở vùng Groesia.”



Ias đứng tách biệt, đôi mắt đen của anh ta trống rỗng. Acheron có thể lắng nghe suy nghĩ của người đàn ông này rõ như thể chúng nằm chính trong tâm trí anh vậy.



Sự đau đớn của anh ta chạm đến anh, khiến chính ruột gan anh quặn thắt trong đồng cảm.



“Các ngươi được tạo ra đã bao lâu rồi?” Acheron hỏi họ.



“Tôi được vài tuần rồi,” Kyros nói.



Callabrax gật đầu. “Tôi cũng được tạo ra trong khoảng đó.”



Acheron nhìn về phía Ias.



“Hai ngày trước,” anh ta nói, giọng anh ta rỗng tuếch.



“Cậu ta vẫn còn chịu bệnh từ cuộc chuyển hóa,” Kyros bổ sung thông tin. “Cũng gần đến một tuần tôi mới có thể … điều chỉnh.”



Acheron kìm chế nụ cười cay đắng của mình. Từ đó dùng tốt đấy.



“Các ngươi giết được con Daimon nào chưa?” anh hỏi họ.



“Chúng tôi có cố gắng,” Callabrax nói, “nhưng bọn chúng rất khác so với giết những binh sĩ bình thường. Mạnh hơn. Nhanh hơn. Bọn chúng khó chết. Bọn chúng khiến chúng tôi mất hai người rồi.”



Acheron đau nhói khi nghĩ đến hai người đàn ông không hề chuẩn bị gì giáp mặt với bọn Daimon và sự tồn tại khủng khiếp đang chờ đợi họ sau khi họ chết.



Kí ức về trận chiến đầu tiên của anh theo gót ý nghĩ đó …



Anh chặn suy nghĩ ấy khỏi tâm trí mình.



“Ba người các ngươi tối nay đã ăn chưa?”



Bọn họ gật đầu.



“Vậy thì đi theo ta ra ngoài, rồi ta sẽ chỉ dạy cho các ngươi những gì cần thiết để các ngươi giết chúng.”




Giá như cô có thể giữ được chàng.



“Chàng muốn ta thả họ đi sao?” cô hỏi.



Vì chàng, cô có thể làm bất cứ điều gì.



“Đúng.”



Vì cô, chàng sẽ không làm bất cứ điều gì.



Trừ khi cô ép chàng.



“Chàng sẽ làm gì cho ta đây, Acheron? Chàng biết luật lệ mà. Một ân huệ để đổi cho một ân huệ khác.”



Chàng thả tay cô ra, giận dữ nguyền rủa rồi lùi bước ra sau. “Tôi biết rõ hơn là chơi trò này với cô.”



Artemis nhún vai với sự thờ ơ cô không có. Ngay tại giây phút này tất cả những gì cô quan tâm đang được nằm trong vòng nguy hiểm.



Nếu chàng nói không, điều đó sẽ hủy hoại cô.



“Được thôi, vậy thì cứ để họ tiếp tục làm Dark-Hunter. Một mình khi không có ai để dạy cho họ những điều họ cần biết. Không ai quan tâm họ sẽ có kết cục như thế nào.”



Chàng thở hắt một hơi dài và mệt mỏi.



Cô muốn an ủi chàng, nhưng biết chàng sẽ từ chối bất kì sự tiếp xúc nào của cô. Chàng đã luôn từ chối sự an ủi.



Chàng mạnh mẽ hơn quyền được mạnh mẽ của mọi người.



Khi ánh mắt chàng giao với cô, nó khiến một cơn rùng mình nguyên thủy, đầy dục vọng chạy dọc thân thể cô.



“Nếu bọn họ phải phục vụ cho cô cùng những vị thần, họ phải có thứ họ cần.”



“Như là?”



“Áo giáp chẳng hạn. Cô không thể để họ đi chiến đấu mà không có vũ khí. Họ còn cần tiền để mua đồ ăn, quần áo, ngựa và ngay cả người hầu để canh giữ cho họ trong ban ngay khi họ nghỉ ngơi.



“Chàng đòi hỏi quá nhiều cho họ.”



“Tôi chỉ yêu cầu những thứ họ cần.”



“Chàng chưa bao giờ yêu cầu những thứ đó cho bản thân mình.” Cô thấy tổn thương vì lẽ đó.



Chàng chưa bao giờ yêu cầu cái gì.



“Tôi không cần đồ ăn và năng lực của tôi tạo điều kiện cho tôi có được tất cả những thứ khác tôi cần. Còn về bảo vệ, tôi có Simi. Bọn họ sẽ không tồn tại nổi một mình.”



Không ai có thể tồn tại một mình, Acheron.



Không ai cả.



Không phải chàng.



Và đặc biệt không phải là em.