The Beginning

Chương 4 :

Ngày đăng: 18:22 19/04/20


Artemis nâng cằm, quyết tâm giữ được chàng bên cạnh mặc cho có hậu quả gì đi nữa. “Và em lại một lần nữa nói với chàng, chàng sẽ cho em thứ gì để đổi lấy thứ họ cần?”



Acheron nhìn sang nơi khác, ruột gan quặn thắt. Anh biết cô muốn gì và thứ cuối cùng anh muốn là giao nó cho cô. “Đây là cho họ, không phải cho tôi.”



Cô nhún vai. “Được thôi, họ sẽ phải sống sót thiếu những thứ đó thôi vì họ đâu có thứ gì có thể trao đổi với em.”



Cơn thịnh nộ từ sâu trong anh châm ngòi khi đứng trước sự bác bỏ sinh mạng và cuộc sống của những con người ấy của cô.



Cô không thay đổi gì cả.



“Cô chết đi, Artemis.”



Cô chậm rãi tiếp cận anh. “Em muốn chàng, Acheron. Em muốn chàng quay trở lại như trước kia.”



Anh rụt lại phía sau trong lòng trong lúc cô ôm lấy má anh. Họ không bao giờ có thể quay trở về như trước kia. Từ giây phút đó, anh đã biết được quá nhiều về cô.



Anh đã bị phản bội nhiều lần quá rồi.



Anh có thể nói anh là một kẻ chậm hiểu, nhưng điều đó đâu đúng. Điều mà anh là, chính là quá tuyệt vọng tìm kiếm người có thể quan tâm đến anh đến nỗi anh đã lờ đi mặt đen tối hơn của bản chất cô.



Lờ đi cho đến giây phút cô đã quay lưng bỏ đi và để anh chết.



Có một số lỗi lầm quá khả năng tha thứ của anh.



Suy nghĩ của anh đi từ bản thân mình đến những người đàn ông vô tội đang sống trong một cái hang. Những người đàn ông không biết gì về cuộc sống mới cũng như kẻ thù của mình. Anh không thể bỏ mặc họ như thế.



Anh đã khiến quá nhiều người phải trả giá với sinh mạng và tương lai của mình.



Không cách nào anh lại để những người đó đánh mất linh hồn và cuộc sống của mình.



“Được rồi, Artemis. Tôi sẽ cho cô thứ cô muốn, nếu cô cung cấp cho họ những gì họ cần để sống sót.”



Cô cười tươi rói.



“Nhưng,” anh tiếp tục, “điều kiện của tôi là thế này: cô sẽ trả cho họ một khoảng lương mỗi tháng, đủ cho họ mua bất cứ thứ gì họ cần hay muốn có. Như đã nói trước, họ sẽ cần những người bảo vệ để chăm sóc cá nhân cho họ để họ không phải lo lắng về việc lùng sục thức ăn, đồ ăn hay vũ khí. Tôi không muốn họ bị phân tâm khỏi công việc.”



“Được, em sẽ tìm co người để phục vụ bọn họ.”



“Những con người còn sống, Artemis. Tôi muốn họ phải tình nguyện phục vụ. Và không có thêm Dark-Hunter nào nữa.”



“Bốn người là không đủ. Chúng ta cần nhiều Dark-Huntere hơn nữa để kiểm soát bọn Daimon.”



Acheron khép mắt khi anh cảm thấy sự day dưa không ngừng của mối quan hệ này. Quá dễ dàng, anh có thể nhìn vào tương lai và thấy chuyện này sẽ dẫn đến điều gì.



Càng có nhiều Dark-Hunter, anh sẽ càng bị cô ràng buộc. Không có cách nào để ngăn cô không trói buộc lại anh với cô vĩnh viễn.



Đúng không?



“Được thôi,” anh nói. “Tôi sẽ đồng ý với cô việc đó, nếu cô đồng ý để cho họ có lối thoát khỏi việc phục tùng em.”



“Ý chàng là gì?”



“Tôi muốn cô tạo ra một cách để những Dark-Hunter lấy lại linh hồn của mình để họ không bị ràng buộc với cô nữa khi họ muốn thế.”



Artemis lùi ra sau. Đây không phải là điều cô thấy trước. Nếu cô đồng ý chàng điều này, nghĩa là chính chàng cũng bị áp đặt vào nó.



Chàng có thể rời khỏi cô.



Cô đã quên Acheron thủ đoạn như thế nào. Chàng hiểu rõ luật lệ của trò chơi này như thế nào và làm sao chàng có thể điều khiển nó và cô.



Chàng thật sự là người có thể sánh ngang vai cùng cô.



Thế nhưng nếu cô không thể đáp ứng cho chàng điều này, chàng cũng sẽ rời khỏi cô thôi. Cô không có lựa chọn và chàng biết rõ điều đó.



Tuy nhiên, vẫn còn có những thứ có thể giữ chàng lại bên người cô.
Nàng ta hét lên ngay lúc nó chạm vào tay nàng, rồi đánh rơi nó trên sàn nhà.



“Nó như bị lửa thiêu!” nàng rít gào.



Ias hấp hối trong khi cố gắng giữ lại sự sống.



“Nhặt nó lên,” Acheron ra lệnh cho Liora.



Nàng ta thổi hơi mát trên bàn tay mình trong lúc lắc đầu không chấp nhận.



“Ngươi có bị cái gì không vậy, người phụ nữ kia?” Acheron hỏi. “Anh ta sẽ chết nếu ngươi không cứu anh ấy. Nhặt linh hồn của anh ta lên.”



“Không.”



“Không? Tại sao lại không thể? Ta nghe ngươi cầu nguyện để anh ta được trở về với ngươi. Ngươi nói ngươi sẽ cho đi bất cứ thứ gì để tình yêu của ngươi được trở về.”



Nàng buông thõng bàn tay rồi nhìn anh lạnh lùng. “Ias không phải là người ta thương yêu. Lycantes mới là người đó. Chàng mới là người ta cầu nguyện giúp và bây giờ chàng đã chết rồi. Người ta nói với ta rằng bóng ma của Ias đã giết chàng bởi vì chàng giết Ias trong chiến đấu để hai chúng ta có thể cùng nhau nuôi nấng con chúng ta.



Acheron chết lặng trước những lời của nàng ta.



Anh nhìn về phía Ias và thấy được nỗi đau đớn trong mắt anh ta trước khi chúng trở nên trống rỗng và Ias chết.



Tim đập thình thịch, Acheron nhặt chiếc mề đai lên và thử tự mình thả linh hồn ra anh ấy.



Không có hiệu quả.



Giận dữ, anh đông cứng Liora ngay tại đó trước khi anh giết ả ta vì hành động của ả.



“Artemis!” anh hét lên trần nhà.



Vị nữ thần dịch chuyển vào trong túp lều.



“Cứu anh ta.”



“Em không thể thay đổi luật lệ, Acheron. Em đã nói cho chàng điều kiện và chàng đồng ý với chúng.”



Anh huơ tay về phía người phụ nữ bây giờ chỉ còn là một tượng đá. “Tại sao cô không nói với tôi ả ta không yêu cậu ấy?”



“Em cũng không có cách nào biết được điều đó như chàng thôi.” Đôi mắt cô trở nên mờ mịt. “Ngay cả những vị thần cũng sai lầm mà.”



“Vậy tai sao cô không ít nhất nói cho tôi mề đai đó sẽ làm bỏng tay ả ta?”



“Điều đó thì em không biết. Nó không làm bỏng em và nó không làm bỏng chàng. Trước giờ em chưa từng để một con người cầm chúng.”



Đầu của Acheron boong boong với sự tội lỗi và đau thương. Với sự căm ghét đối với cả cô và bản thân mình. “Bây giờ thì chuyện gì sẽ xảy đến với cậu ta?”



“Bây giờ hắn ta sẽ làm một Bóng Ma. Không có cả cơ thể và linh hồn, linh chất của hắn sẽ bị giam giữ tại Katoteros.”



Acheron gầm lên với nỗi đau đớn của sự sống mà cô đang miêu tả. Anh vừa mới giết chết một người đàn ông và phán cho anh ta một số phận còn tệ hơn cái chết.



Và vì cái gì cơ chứ?



Vì tình yêu?



Vì lòng từ bi?



Những vị thần ơi, anh quả là một tên ngốc.



Hơn bất kì ai khác, anh lẽ ra phải biết hỏi những câu hỏi đúng. Anh lẽ ra phải biết nhiều hơn là tin vào tình yêu của người khác.



Khỉ thật, đến bao giờ thì anh mới có thể học hết đây?



Artemis với xuống tới anh và nâng cằm anh với bàn tay cô cho đến khi anh nhìn lên cô. “Nói cho em biết, Acheron, sẽ bao giờ có người nào anh đủ tin tưởng để thả tự do cho linh hồn mình không?”