Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 15 : Chuẩn bị

Ngày đăng: 19:05 18/04/20


Editor: coki (Mèo)



Ngoài cửa Quân phủ, xe ngựa dành riêng cho Tô Tử Bội đang lẳng lặng chờ. Quân Nhược Thủy cùng Tử Trúc đi ra, Thanh Phong đang chờ đến chán muốn chết, gương mặt mất hứng, bất quá hắn vẫn còn biết lễ nghĩa vén màn xe giúp Quân Nhược Thủy, cung kính nói: “Thiếu phu nhân, mời lên xe.”



Quân Nhược Thủy hồ nghi nhìn hắn một chút, không khỏi cảm thấy quỷ dị. Đến tột cùng là Tô Tử Bội đang bị cái gì mê hoặc?



Quân Mẫu Đan cùng Quân Hương Ngọc rất nhiệt tình tiễn ra cửa nhưng trong lòng lại đang tính toán mưu ma chước quỷ. Trong đầu Quân Mẫu Đan đang suy tính quanh co, Quân Nhược Thủy đã ở rể Tô Gia, trừ phi Tô Tử Bội hưu nàng về nhà nếu không tài sản Quân gia sẽ không có phần của Quân Nhược Thủy. Thay vì cùng nàng trở mặt không bằng quan hệ tốt, sau này còn có thể lây dính vinh quang Tô Gia. Mà Quân Hương Ngọc đang ôm mắt, nhìn buồng xe đến chảy nước miếng, nhớ nhung phong tư của Tô mỹ nhân.



Nhìn thấy Tử Trúc cũng muốn đi theo Quân Nhược Thủy lên xe ngựa, Quân Hương Ngọc lập tức kêu to: “Tử Trúc, ngươi là nô tỳ của Quân gia, làm thế là muốn chạy trốn phải không? Còn không mau trở lại cho ta.”



Tử Trúc cứng người tại chỗ, không biết tiến thối như thế nào, Quân Nhược Thủy vén một góc rèm cửa sổ lên nhàn nhạt cười, ôn hòa nói: “Thì ra là nhị tỷ không biết Tử Trúc không phải là nô tỳ của Quân gia, không tin thì tỷ mang khế ước bán thân của nàng ta ra xem một chút.”



Quân Hương Ngọc nhất thời cứng họng, nàng ta cũng quên mất chuyện này. Ban đầu nha hoàn này là do Liễu Miên mua, khế ước bán thân dĩ nhiên là ở trong tay Liễu Miên. Khi đó Quân Mẫn Đình đã có người mới sớm quên người cũ, cũng không có người đi trông nom khế ước bán thân của Tử Trúc. Cũng bởi vì Liễu Miên ở tại thiên viện, gần như làm cho người ta quên lãng.



“Tử Trúc, lên xe, chúng ta đi.” Dáng vẻ của Quân Nhược Thủy vẫn là mỉm cười ôn hòa nhưng Quân Hương Ngọc đã không dám mở miệng nói gì. Nàng ta cảm thấy thật sự quái dị, mặc dù tiểu muội nhà nàng ta vẫn còn nhu nhược nhưng lại bắt đầu làm cho nàng ta cảm thấy không thể khinh thường, nhất là cặp mắt đen trầm tĩnh kia, có thể trong nháy mắt bắn ra hàn quang bốn phía, làm cho người ta phát rét.



Nhìn dáng vẻ bình tĩnh tỉnh táo của Quân Nhược Thủy, lại nghiêng đầu nhìn sang Quân Hương Ngọc thích ngồi không mà hưởng, trong lòng Quân Mẫu Đan cảm thấy rất may mắn, thật may người ở rể là Quân Nhược Thủy chứ không phải Quân Hương Ngọc. Khóe miệng nàng ta hơi nâng lên, Quân gia đã là vật trong túi của nàng ta.



Nghe vậy sắc mặt của Tử Trúc liền thanh tĩnh lại, lớn mật lên xe, ngồi song song với Thanh Phong ở bên ngoài màn. Xe ngựa theo tiếng Thanh Phong giá một cái, từ từ chạy ở trên đường.
“Bất quá những dược liệu này còn quá ít, muội vẽ cho tỷ chút hình ảnh về dược liệu, tỷ mang về nói sơn dân dựa theo đó mà tìm.” Quân Nhược Thủy quay đầu lại nhìn nàng nói: “Còn có Hân tỷ, muội cho tỷ một chủ ý.”



“Tốt, muội nói đi.” Vương Hân rất hưng phấn nhìn nàng, đầu óc của Quân Nhược Thủy xoay chuyển một cái là nàng có thể đề ra một cao chiêu làm cho bạc chảy vào như nước.



“Hân tỷ, những dược liệu này không nhất định phải vào mua trong núi. Ví dụ như những dược liệu quý trọng, tỷ thu mua với giá cả đắt, bán qua tay thì kiếm lời cũng không nhiều, không bằng tự mình mở một mảnh ruộng thuốc, cẩn thận trồng những thứ dược liệu trân quý kia, gia tăng số lượng lúc đó bán với giá cao, so với thu mua dược liệu tất nhiên là lời hơn rất nhiều. Tỷ có thể thử nghiệm một cái sau đó lập kế hoạch làm lâu dài.”



Vương Hân gật đầu liên tục, mừng rỡ nói: “Muội tử, đầu óc của muội thật tốt, tại sao ta lại không nghĩ tới nhỉ?”



“Hân tỷ, lợi ích và nguy hiểm cùng tồn tại. Đầu tiên tỷ phải nghĩ ra tất cả các tình huồng bất lợi, sau đó suy tính đề phòng. Bạc đầu tư ruộng thuốc rất lớn, đầu tiên phải chọn ruộng đất phì nhiêu, tìm hiểu công việc, người trồng trọt, sau đó phải suy tính đến các yếu tố tự nhiên ảnh hưởng, dược liệu quý trọng còn phải đề phòng người ăn cắp tóm lại rất phí tiền bạc và tinh lực.”



Vương Hân dùng ánh mắt sùng bái nhìn Quân Nhược Thủy: “Đây là một chủ ý hay, bất quá còn phải trải qua một phen nghĩ sâu tính kỹ mới được.”



“Hân tỷ, theo muội thấy hiện tại y thuật còn tương đối lạc hậu, tuy nhiên về sau sẽ có khả năng rất lớn để mở rộng, sau này nhu cầu dược liệu cũng sẽ không ngừng gia tăng, nếu tỷ không ngại hãy suy nghĩ chủ ý của muội thật kỹ.”



Vương Hân đã sớm tin tưởng không nghi ngờ đối với Quân Nhược Thủy. Nử tữ này nhìn thì nhu nhược nhưng trong thân thể đơn bạc, nhỏ nhắn lại cất giấu một sực mạnh cực lớn. Chỉ cần nàng nguyện ý nhất định có thể đạt thành sự nghiệp, không cần ỷ lại Tô Gia.



Tán gẫu qua đi, Quân Nhược Thủy lấy giấy ra viết xong hiệp định, hai người cẩn thận thương lượng một chút sau đó lăn dấu tay xuống.