Thê Chủ Dịu Dàng
Chương 16 : Dạ đàm
Ngày đăng: 19:05 18/04/20
Editor: coki (Mèo)
Ánh hoàng hôn giống như muốn nấu chảy kim loại, mây chiều kết hợp với gió đêm lặng lẽ xẹt qua tán cây mang theo lạnh lẽo nhàn nhạt. Tô Mộ Bình lặng lẽ ngồi dưới bóng râm của cây ngô đồng xanh mát trong Di Tâm Cư, gió đêm thổi qua làm cặp mắt nàng ta khép lại như đang ngủ thiếp đi. Tử Uyên an tĩnh ở một bên trông chừng, thỉnh thoảng chỉ phát mấy tiếng hót lảnh lót của những con chim kiếm mồi trở về tổ làm cho hoàng hôn càng tăng thêm vài phần yên lặng.
Thân thể Tô Mộ Bình càng ngày càng lụn bại, dần dần ngay cả đứng dậy cũng cảm thấy khó khăn. Ngực đau nhói, tim đập nhanh, hụt hơi, cho dù đang vào mùa hè thì tay chân vẫn lạnh băng như cũ. Chính nàng ta cũng hiểu sinh mệnh mình giống như ngọn đèn tàn trước gió, lúc nào cũng có thể tắt.
Cả đời này nàng ta bừa bãi tiêu sái, lúc còn trẻ đã từng hăng hái phong lưu không kềm chế được, cũng có vài đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm, cõi lòng cũng từng tràn đầy nhiệt huyết tung hoành thương giới. Khi nàng ta còn khỏe, cuộc sống phong phú đầy màu sắc, mà bây giờ thân thể bệnh hoạn mòn mỏi những chuyện trước kia dần dần trôi vào dĩ vãng chỉ có Bội Nhi là nỗi lo âu cùng thương nhớ cuối cùng.
Hài tử Tử Bội kia, nếu như sinh ra là nữ tử tất nhiên là một nhân vật phong vân, không thể phủ nhận rằng Tử Bội là nhi tử mà nàng ta sủng ái nhất. Dưới gối không có nữ nhi là một điều tiếc nuối nhưng mà Tử Bội là nam nhi lại có anh khí của nữ tử, đủ để đảm đương gia nghiệp Tô Gia, nàng ta đã vạn phần vui mừng cùng thỏa mãn. Chẳng qua nếu như hôm nay nàng ta rời đi, để lại một mình Tử Bội trong cuộc đời này, dù sao hắn cũng là nam tử phái yếu có thể một mình đối mặt với phong sương hay không?
Rốt cuộc cũng sáng tỏ, cho dù có nhiều tài phú hơn nữa cũng không thể mua được thân thể khỏe mạnh, kháng cự không được tử thần phủ xuống.
Nàng ta không nhớ rõ là đã cầu bao nhiêu danh y, dùng bao nhiêu vàng bạc để mua dược liệu trân quý nhưng mà trị được bệnh không trị được mệnh. Hôm nay bệnh đã nguy kịch, thuốc và châm cứu đều vô hiệu nhưng trong lòng nàng ta cũng không có tiếc nuối, duy chỉ có lo lắng duy nhất chính là hạnh phúc của Tử Bội. Ban đầu là nàng ta không để ý Tử Bội phản đối, bắt hắn phải cưới Quân gia Tam tiểu thư, chỉ vì cá tính của Quân Nhược Thủy mềm yếu, có thể chịu được tính tình cường hãn cùng tùy hứng của Tử Bội. Có lẽ sẽ không có chuyện tình yêu ngọt ngào nhưng Tử Bội sẽ không vì nàng mà bị thương tổn. Còn về Tam vương gia phong lưu thành tánh, tình cảm không chuyên tuyệt đối là kiếp nạn của Tử Bội.
Cho nên nàng ta mới thúc đẩy mối hôn sự này để cho Tử Bội cách xa kiếp nạn. Là đúng hay là sai, chỉ sợ nàng ta cũng không biết được.
Trăng rằm lấp ló sau ngọn cây, sáng trong dịu dịu. Gió đêm thoảng qua mang theo mùi hoa Sơn Chi, nhẹ nhàng phất qua gò má. Ánh trăng dịu dàng này, hương thơm của hoa này, nàng ta còn có thể cảm thụ được mấy ngày nữa? Trong lòng bất giác dâng lên phiền muộn như sương khói, lượn lờ trong đầu.
“Tử Uyên, đi mời Thiếu phu nhân tới đây.” Tô Mộ Bình đắn đo trong chốc lát, nhàn nhạt mở miệng.
Tử Uyên cúi đầu gật gật: “Vâng, gia chủ.”
“Nhưng con không muốn gia sản của người, chuyện của y quán cũng không cần người giúp.” Quân Nhược Thủy giương mắt nhìn nàng, khóe miệng khẽ mím chặt.
Tô Mộ Bình lỡ đểnh hỏi: “A, vậy con muốn cái gì?”
“Chẳng lẽ người không biết chỉ cần lấy được tâm của Tử Bội, toàn bộ gia sản Tô Gia đều là vật trong túi?” Quân Nhược Thủy cười dịu dàng, chẳng qua là trong nụ cười kia mơ hồ mang theo khiêu khích cùng tà khí.
Đột nhiên Tô Mộ Bình biến sắc: “Con lại có lòng tham như vậy?”
Quân Nhược Thủy ở rể Tô Gia, tài sản của Tô Gia nàng cũng không chiếm được chút nào, tất cả tài sản Tô Gia chỉ có thể cho con cháu Tô Gia thừa kế, trừ phi gia chủ cho nàng hoặc là Tô Tử Bội tặng cho nàng.
Quân Nhược Thủy khe khẽ thở dài, không muốn cùng một lão nhân triền miên trên giường bệnh cãi vả: “Nhạc mẫu đại nhân, con chỉ muốn cho người biết, tiền bạc của Tô Gia không phải là vạn năng. Con sẽ không cần một đồng tiền nào của Tô Gia, con tin tưởng con có năng lực bảo vệ người mình coi trọng.”
Đột nhiên Tô Mộ Bình cười, nụ cười kia nhẹ nhõm vui vẻ, nàng ta nói: “Nhược Thủy, ta không nhìn lầm người. Từ lúc ở phòng chứa củi đêm đó, con nhìn về phía ánh trăng ca hát ta đã biết con không phải là người bình thường. Thi hội ở Thẩm viên, con che chở cho Bội Nhi, xuất khẩu thành thơ tài tình (nghe thế, Quân Nhược Thủy không khỏi đổ mồ hôi lạnh) cũng làm cho ta cảm thấy được trời xanh ưu ái, ta cho là ta tùy ý lấy một tảng đá lại trúng một khối mỹ ngọc.
Cái này là đang đánh giá quá cao rồi. Bất quá Quân Nhược Thủy hoàn toàn đã miễn dịch với những lời ngon ngọt, nàng nhàn nhạt nói: “Nhạc mẫu, con có thể đáp ứng yêu cầu của người nhưng nếu có một ngày hai chúng con đều cho rằng bây giờ không thể sống cùng nhau được nữa thì liền tách ra. Cho nên lời hứa của con cũng không phải là vĩnh viễn.”
“Cả hai người đều cảm thấy nhất định phải tách ra đúng không?” Tô Mộ Bình lập tức hỏi.
“Phải.”
Tô Mộ Bình cười, chẳng qua là nụ cười kia hình như có chút gian trá: “Được, hy vọng con nhớ lời cam kết hôm nay.”