Thê Chủ Dịu Dàng
Chương 19 : Mạc Ly
Ngày đăng: 19:05 18/04/20
Editor: coki (Mèo)
Loại độc này Quân Nhược Thủy đã từng đọc qua trong quyển sách Thượng Cổ Độc Lý Thư của Lý Kiến Quá ở Cổ Vận Các, nó có tên là Mạc Ly. Mạc Ly có nghĩ là triền miên cực kì tốt đẹp, quấn quít dây dưa, đến chết không rời. Lúc ấy nàng cảm thấy rất tò mò bởi vì triệu chứng phát bệnh khá giống với những triệu chứng trúng Thiên Ky Độc dẫn tới tử vong của Nam Đường Lý Hậu Chủ. Người ăn vào thì bắt đầu co giật sau cùng là bắp chân co rút, quặp vào nhau mà chết cho nên nàng mới tò mò đọc kĩ.
Hai tình huống tương tự như nhau nhưng lại không hề có liên quan, Thiên Ky Độc là hạt mã tiền của Đông Y, hạt này tính hàn vị đắng, thông kinh lạc giảm đau, tán kết tiêu sưng dùng cho phong thấp cùng tê liệt hoặc là mất cảm giác, bị thương, nhọt độc sưng đau, hiệu lực thuốc tương đối cao chỉ cần một lượng nhỏ cũng phát huy được dược lực ngược lại nếu như sử dụng lượng quá lớn thì sẽ xuất hiện hiện tượng cổ cứng ngắc, đồng tử giãn to, hô hấp dồn dập khó khăn, co giật rồi tử vong nhưng Mạc Ly hình như là chủng loại khác của hạt mã tiền, độc tính thì tương tự nhưng có hơi khác biệt mà giải dược thì chỉ cần sai một ly là đi một dặm, người hạ độc nhất định là người trong nghề chuyên về độc.
Theo một tiếng rên khe khẽ nữ hài tử từ từ mở mắt, lọt vào trong tầm mắt nàng ta là một gian sài phòng cực kì đơn sơn, có thể nói là chỉ có bốn bức tường. Người đang dựa vào giường ngủ gà ngủ gật là một nam hài, dưới mặt đất bên cạnh trải một tấm chiếu cũ, có một nữ tử mi thanh mục tú đang nằm trên đó. Đây là nơi nào? Trong thành Lâm Giang còn có nhà nghèo rớt mồng tơi như vậy sao?
"Ngươi tỉnh rồi?" Nữ tử nằm trên mặt đất xoay người lại, đôi mắt mông lung nhìn về phía nàng ta.
Nàng ta gật đầu, bất động thanh sắc.
Quân Nhược Thủy ngồi dậy, tiến lên xem xét tình huống, nghiêm túc hỏi: "Có dễ chịu chút nào không? Ngươi có biết mình bị trúng độc không?"
Nàng ta gật đầu: "Ngươi đã cứu ta?"
"Đúng."
Quân Nhược Thủy thưởng thức nhìn nữ hài, tuổi nàng ta không lớn nhưng lại có một loại lâm nguy không sợ hãi.
"Đa tạ ân cứu mạng của cô nương." Nữ hài hơi hơi vuốt cằm, thần sắc bi thương.
Vương triều Kim Bích gọi nữ tử chưa thành thân là cô nương nhưng bởi vì nam nữ ở Vương triều Kim Bích 14 tuổi đã trưởng thành, có đôi khi không nhìn ra được đối phương đã thành thân hay chưa, xưng nữ tử trẻ tuổi một tiếng cô nương cũng không sai.
Quân Nhược Thủy không có chút khách khí nào nhận lời cảm ơn của nữ hài, nhàn nhạt nói: "Độc của nương chắc là do người thân cận bên cạnh hạ?"
"Làm sao lại biết được?" Nữ hài nhíu mày, mắt hạnh trong suốt như nước sáng ngời.... .....tràn ngập nhuệ khí.
"Không cần, ta chỉ đi thị sát Cẩm Tú trang, trời nóng nực ngươi ở nhà đi.”
"Được." Quân Nhược Thủy kì quái nhìn bóng lưng hắn, cảm thấy có chút.... .........quái dị.
"Thanh Phong, về sau không được huyên thuyên bậy bạ, hôm qua là ta trách lầm thê chủ, ra tay cũng quá nặng." Tô Tử Bội mang theo Thanh Phong đi thị sát Cẩm Tú trang ở thành Tây, nhẹ giọng trách cứ hắn ta lỗ mãng. Tuy nói là Thanh Phong là gia nô nhưng đầu óc thông minh, tính sổ sách cũng rõ ràng cho nên Tô Tử Bội mới để hắn ta ở bên người xử lí một chút sinh ý lặt vặt.
Thanh Phong mất hứng cong môi: "Thiếu gia, người nên bảo Thanh Văn chú ý nhiều hơn đến thê chủ. Huống chi bộ dạng của nữ nhân kia cũng quá giống nam nhân, so với nam nhân còn xinh đẹp hơn ấy chứ."
Tô Tử Bội cầm cây quạt gõ đầu hắn ta: "Lại nói bậy, cẩn thận ta xé miệng ngươi ra để hả giận."
Thanh Phong nhíu mày hô lên một tiếng, bộ dáng cực kì ủy khuất: "Thiếu gia, mồm miệng này của ta rất hữu dụng, một số nữ nhân còn phải dựa vào sự bảo hộ của nam nhân đấy, hừ, đó là chuyện ta khinh thường nhất."
"A....hình như ngươi có thành kiến rất sâu." Tô Tử Bội cười dụ hắn nói tiếp.
"Tất nhiên nữ tử thì nên tuấn dật oai hùng, đầu đội trời chân đạp đất, tự mình làm nên sự nghiệp sau đó mới có năng lực bảo vệ nam nhân của mình. Về sau tiểu nhân muốn tìm một nữ nhân như vậy." Thanh Phong bĩu môi nói.
Tô Tử Bội lắc đầu lẩm bẩm: "Có đôi khi nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài." Hắn nhíu mày trầm tư một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Thanh Phong, ngươi cảm thấy ta và nữ nhân kia, ai đẹp hơn?"
"A?" Thanh Phong mở to hai mắt, không thể tin được lỗ tai của mình, khi nào thì thiếu gia nhà hắn bắt đầu so sánh với nữ nhân vậy? Thật sự là khó có thể tin được!
"Như thế nào? Khó nói sao?" Tô Tử Bội nghiêng người liếc hắn ta một cái, không hờn giận nói.
"Không có, không có." Thanh Phong vội vàng dẻo miệng: "Tất nhiên là thiếu gia đẹp hơn, ai chẳng biết thiếu gia là mỹ nhân nổi tiếng của thành Lâm Giang."
Khóe miệng Tô Tử Bội hơi hơi nhếch lên, hừ nhẹ một tiếng, cực kì hài lòng với câu trả lời này. Không biết trong lòng Quân Nhược Thủy nghĩ như thế nào? Nàng cảm thấy hắn xinh đẹp sao? Hay vẫn giống như là người đời hèn mọn khinh thường hắn?