Thê Chủ Dịu Dàng
Chương 20 : Tế thiện đường
Ngày đăng: 19:05 18/04/20
Bảy ngày sau Quân Hiểu Phù đã có thể xuống giường chạy nhảy vui vẻ rồi. Từ phòng chứa củi đến Tố Tâm Cư, từ bần hàn đơn sơ đến quý khí thanh lịch đã làm cho nàng ta thất kinh, đợi đến sau độc còn tồn dư hoàn toàn biến mất thì nàng ta mới đi ra Tố Tâm Cư, nhìn thấy Tô phủ hùng vĩ, hoa lệ thì chậc chậc luôn miệng, cảm thấy nhìn như thế là đủ rồi. Từ lúc này trở đi, nàng ta cũng bắt đầu đảm nhiệm chức thiếp thân thị nữ của Quân Nhược Thủy.
Quân Nhược Thủy dùng kĩ năng hóa trang hiện đại cạo lông mày của nàng ta trở thành vừa ngắn vừa thô giống như chữ nhất, sắc mặt trắng nõn cũng biến thành ố vàng, xung quanh mắt lại kẻ thêm một quầng thâm đen thật dầy, trên khóe môi có vẻ thêm một ruồi đen nho nhỏ thế là đại công cáo thành. Trong giây lát, từ một mỹ nữ xinh đẹp liền biến thành người đi đường không thể bình thường hơn.
Quân Hiểu Phù hồ nghi nhìn nụ cười thỏa mãn Quân Nhược Thủy lại nhìn chính mình trong gương đồng thì lập tức giật mình, kháng nghị mãnh liệt: "Tỷ tỷ, tỷ cố ý."
"Vốn là ta cố ý đó, chuyện muốn vẽ muội thành xấu xí đã sớm nói với muội rồi mà ." Quân Nhược Thủy uống một hớp trà, trả lời đúng tình hợp lí.
"Đây không phải là vẽ xấu xí một chút, là rất xấu xí ,rất xấu rồi, tự muội nhìn cũng đã bị dọa đến chết khiếp." Quân Hiểu Phù quệt mồm nói : " Mang cái bộ dáng này đi ra ngoài dọa người có phải thất đức quá không?"
Quân Nhược Thủy khẽ mỉm cười, trong mắt lóe lên tinh quang, không sao, mặt là để cho người khác nhìn, hù được người khác cũng là chuyện bình thường, coi như là rèn luyện năng lực chịu đựng của mọi người thôi.
Quân Hiểu Phù không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh. Tất nhiên là nàng ta biết tỷ tỷ làm vậy là vì muốn bảo vệ Tô gia cũng là bảo vệ mình. Cẩn thận thì chèo thuyền đi được vạn năm, xấu xí thì xấu xí đi.
"Cái miệng nhỏ nhắn ngược lại càng ngày càng ngọt rồi." Quân Nhược Thủy cười khẽ, ngồi dậy nhìn về ánh mặt trời chói chang sau buổi trưa thì không khỏi lười biếng hừ hừ: "Nóng quá!" Giọng nói mềm nhũn lộ ra miễn cưỡng cùng mềm mại làm cho người nghe rung động, không nhịn được mà cảm thấy dịu dàng và thương tiếc.
Một tay Quân Hiểu Phù chống đầu, buồn cười nhìn nàng: "Tỷ tỷ, tỷ đó, so với nam tử còn làm nũng hơn! Chỉ là nếu là nữ tử khác nói giống như tỷ sẽ làm cho người ta cảm thấy buồn nôn nhưng tỷ tỷ lại nói một cách tự nhiên, quyến rũ làm cho trong lòng người ta cảm thấy mềm mại."
Quân Nhược Thủy chỉ cười không nói. Nàng nên nói như thế nào đây, ở kiếp trước, chuyện nữ tử làm nũng quả thật là chuyện hết sức tự nhiên, tất nhiên nàng cũng sẽ như thế chỉ là kể từ tới đây thì không có đối tượng cho nàng làm nũng nữa rồi.
"Vậy sau này muội cần phải tập thành thói quen nha." Quân Nhược Thủy nhắm mắt lại lật người, lười biếng nói. Mềm mại của nàng phát ra từ xương tủy giống như là bẩm sinh, sự mềm mại đáng yêu cần phải tự nhiên giống như là vốn phải như vậy. Hiểu Phù không khỏi thưởng thức nhìn bộ dạng lười biếng của Quân Nhược Thủy, cảm giác bất luận mình có như thế nào cũng không thể làm được, cho dù có học bộ dang của Quân Nhược Thủy thì cũng không thể bắt chước được hết cái tinh túy mà chỉ càng trở thành trò cười cho thiên hạ thôi.
Hiểu Phù ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Nữ tử giống như tỷ tỷ vậy thật sự là dịu dàng như nước, mặc dù muội là thân nữ nhi cũng còn thấy thích nữa là. Phu quân của tỷ thật là có phúc."
"Hạnh phúc hay không không phải là do người khác quyết định. Cho dù có những ngày tháng áo rách quần manh bụng ăn không no nhưng chỉ cần mình cảm thấy hạnh phúc thì đó chính là hạnh phúc thật sự." Quân Nhược Thủy cười lắc đầu, làm sao Tô Tử Bội có thể cảm thấy hạnh phúc được, trong lòng hắn, nàng chỉ là một người phụ thuộc và đáng ghét. Người ở bên cạnh hắn vốn dĩ nên là một nữ nhân hăng hái, phong lưu tuấn lãng như Long Hạo Vân mới đúng. Nàng nhàn nhạt nhếch miệng, có lẽ nên làm một chút chuyện gì đó, dù sao giao vận mệnh của mình rơi vào trong tay người khác thì trong lòng cứ cảm thấy không yên, chỉ sợ những năm tháng yên tĩnh, an ổn chỉ tồn tại thoáng qua trong giây lát rồi biến mất vô tung