Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 21 : Vì nàng nạp thị

Ngày đăng: 19:05 18/04/20


*thị: tương tự như thị thiếp trong truyện bình thường.



Trong Tô phủ, Thanh Phong giống như là hiến vật quý, rất kiêu ngạo đưa ra một bao giấy nhỏ nói: "Thiếu gia , đây là Hạ Tang Cúc mà hôm nay ta phải xếp hàng thật lâu mới lấy được đó, người xem!"



Tô Tử Bội nhìn gói thuốc trong tay hắn ta một chút, nó dùng loại giấy dai bao bọc kỹ càng, phía trên sử dụng lối chữ Khải viết mấy chữ Hạ Tang Cúc Tế thiện đường, phía dưới còn có một dòng chữ rất nhỏ: hàng thượng đẳng giải nóng mùa hè. Sức khỏe của mọi người là tâm nguyện lớn nhất của chúng ta. Tô Tử Bội không khỏi khẽ gật đầu, lấy ánh mắt của người buôn bán để xem xét thì một chiêu này coi như là ngoài dự đoán mọi người, thắng vì đánh bất ngờ. Thì ra là y quán cũng có thể kinh doanh như vậy!



"Thanh Văn, lão bản Tế thiện đường là ai ?" Tô Tử Bội như có điều suy nghĩ hỏi.



Thanh Văn cười hì hì nói: "Ta biết ngay Thiếu gia sẽ cảm thấy hứng thú nên đã sớm hỏi thăm kỹ càng rồi, là Tôn Minh Huân Tôn đại phu, ở thành Lâm Giang cũng coi như là đại phu nổi danh."



"Tôn Minh Huân?" Tô Tử Bội hừ nhẹ một tiếng: "Nàng ta là một y si, không thể nào có loại đầu óc buôn bán thông minh như thế này được. Sau lưng nàng ta nhất định có người bày mưu tính kế. Người kia cực kì có khả năng chính là lão bản giấu mặt."



Thanh Văn nghi ngờ hỏi: "Vậy người đó là ai?"



Tô Tử Bội lắc đầu một cái: "Người này không giống như là người trong thành Lâm Giang. Lấy hiểu biết của ta về người trong giới buôn bán ở đây thì không người nào có thể nghĩ ra sách lược kinh doanh bậc này cả."



Nhìn vẻ mặt Thiếu gia nặng nề, Thanh Văn xem thường nói: "Thiếu gia, so với Tô gia chúng ta thì một cái y quán nho nhỏ của nàng ta có tính là gì?"



"Nếu nàng ta là kẻ địch của Tô gia thì sẽ là một đối thủ rất mạnh mẽ." Tô Tử Bội nhíu mày.



Sắc trời còn sớm, Tô Tử Bội cùng Thanh Văn đi tới Di Tâm Cư thỉnh an Tô Mộ Bình.



"Thanh Phong, gần đây thê chủ đang bận rộn chuyện gì vậy?" Tô Tử Bội làm như không để ý hỏi.



"Nghe Thanh Văn nói những ngày gần đây thê chủ thường xuyên cùng Quân Hiểu Phù đi ra ngoài, cả ngày không biết ở đâu. Thiếu gia , người nói thê chủ có khả năng đi tìm tiểu quan hay không?" Cặp mắt Thanh Phong xoay tròn, lại gần bên tai Tô Tử Bội, thần bí hỏi.
Quả thật Quân Nhược Thủy không thể tin vào tai của mình, hắn bị cái gì kích thích sao? Nàng kinh ngạc nhìn hắn, sau đó cười cười, nảy ra ý muốn trêu chọc. Nàng cố ý đùa giỡn nói: "Tốt, không biết tướng công vì ta mà coi trọng công tử nhà nào?"



"Ngươi ——" Tô Tử Bội giận tái đi, hung ác trợn mắt nhìn nàng một cái, xoay người đi tới giường của mình, không để ý đến nàng nữa.



Quân Nhược Thủy buồn cười lắc đầu một cái, người này, tuyệt đối không biết đùa. Chỉ là tại sao hắn lại có tâm tư này? Nàng không cho rằng hắn là loại hiền lương thục đức kia. Dựa vào hiểu biết của nàng, hắn tuyệt đối là hãn phu, ghen phu* (hung hãn, ghen tuông) , chỉ có khả năng không ngừng nghĩ cách loại trừ cỏ dại bên cạnh thê chủ, không thể nào tốt bụng tự mình nạp thị vì thê chủ được. Ví dụ như mới vừa rồi, hắn cũng chỉ là thử dò xét nàng mà thôi.



Lắc đầu một cái, nàng đứng dậy đi thổi tắt cây nến trên bàn, qua màn lụa thật mỏng thấy hắn đưa lưng về phía nàng, hai vai hơi lay động. Nàng cả kinh, không khỏi tiến lên hỏi thăm: "Công tử?"



Hắn không nói lời nào, lùi vào bên trong, dúi đầu vào trong chăn.



Nàng bật cười, thì ra là hắn cũng sẽ có thời điểm giống như đà điểu. Nàng dịu dàng nói: "Công tử, trời nóng nực, đừng như vậy mà nổi rôm bây giờ." (Tự nhiên buồn cười.)



"Đừng động tới ta." Hắn cả giận nói, giọng nói lại mang theo nghẹn ngào. Nàng lại đang giễu cợt hắn!



"Ngươi là phu lang của ta, làm sao ta có thể mặc kệ ngươi chứ?" Quân Nhược Thủy dùng lời dụ dỗ nói: "Ngày hôm nay xảy ra chuyện gì sao?"



"Không có gì." Hắn vẫn chôn mặt ở trong chăn như cũ, buồn buồn nói.



Quân Nhược Thủy cười, tốt tính nói: "Ta sẽ không nạp thị, bởi vì thế giới của ta rất nhỏ, không chứa được nhiều người. Đừng nóng giận có được hay không?" Nàng đi bưng chậu nước lạnh, nhúng ướt khăn lông lại nhẹ nhàng vắt khô, sau đó cách màn lụa đưa cho hắn: “Lau mặt rồi ngủ đi."



Tô Tử Bội không được tự nhiên ngồi dậy, cúi đầu thò tay ra tiếp nhận khăn lông, lau mặt và tay rồi đưa trả lại cho nàng.



Nàng nhận lấy, dịu dàng cười nói: "Ban ngày khổ cực như vậy, buổi tối nên nghỉ ngơi cho tốt." Nhìn hắn nằm xuống, nàng mới xoay người lại thổi tắt cây nến, ngã người xuống tháp mềm. Cả đêm an tường yên tĩnh.