Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 26 : Giao dịch

Ngày đăng: 19:05 18/04/20


Cả phòng yên lặng tới mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Quân Mẫn Đình và Quân Nhược Thủy tương đối nặng nề, không nói lời nào giống như đang âm thầm giằng co. Tô Tử Bội lo lắng không yên nhìn hai người, cảm thấy trong không khí tràn ngập đối chọi gay gắt và ngưng trọng.



Đột nhiên, Quân Mẫn Đình cười lớn: "Nhược Thủy, ngược lại ta đã xem thường con rồi, vào Tô gia nên cánh của con đã cứng cáp hơn rồi hả?"



"Nhược Thủy không dám." Quân Nhược Thủy vẫn khiêm tốn lễ độ như cũ: "Kính xin mẫu thân đại nhân đồng ý thỉnh cầu của Nhược Thủy."



Rốt cục tinh thần của mọi người cũng hồi phục lại, Quân Mẫu Đan im lặng ngược lại Quân Hương Ngọc không nhịn được đứng lên lớn tiếng: "Quân Nhược Thủy, ngươi dám cả gan nói với mẫu thân như vậy, ngươi ở Tô gia ăn tim gấu mật hổ rồi hả?" Ỷ có Quân Mẫn Đình ở bên cạnh cho nên nàng ta mới dám cáo mượn oai hùm nói ẩu nói tả như vậy. Cái bạt tai nóng hừng hực lần trước đến nay vẫn còn như mới.



"Đúng vậy, trăm được lấy hiếu làm đầu, lần này tiểu muội không khỏi quá lời làm cho mẫu thân đau lòng rồi." Quân Mẫu Đan xem xét thời thế, cũng cố mở miệng làm ra vẻ.



Quân Nhược Thủy cười nhạt: "Nếu mẫu thân đại nhân đã để cho ta ở rể Tô gia, vậy sau này ta là người họ Tô, cũng không còn được ghi lại trong gia phả của Quân gia, nếu đã không phải là người Quân gia thì làm sao khiến mẫu thân đau lòng như vừa nói được chứ?" Ngay sau đó nàng lập tức đổi đề tài: "Huống chi từ nhỏ đến lớn mẫu thân đại nhân đã bố thí cho ta và phụ thân được bao nhiêu lòng thương?"



Sắc mặt Quân Mẫn Đình xanh mét nhìn nàng, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo.



Quân Nhược Thủy liếc xéo nàng ta một cái, nói tiếp: "Hôm nay ta đã vào gia phả Tô gia, thân là con cháu Tô gia mà phụ thân lại ở tại Quân gia, cũng không được mẫu thân chào đón, lại phải chịu đựng bọn hạ nhân xem thường mà nữ nhi duy nhất thì không ở bên người làm chỗ dựa, tất nhiên là Nhược Thủy muốn đón phụ thân về bên người để hiếu thuận rồi."



"Thật không biết xấu hổ!" Quân Hương Ngọc hứ một tiếng, cố ý gây sự nói: “Ngươi ở rể Tô gia là có thể thay đổi huyết mạch Quân gia của ngươi sao?"



"Đúng là không thể, cho nên ta mới nhớ người sinh ta ra, nuôi ta lớn lên là phụ thân." Quân Nhược Thủy bình tĩnh thong dong trả lời: "Còn mẫu thân đại nhân chỉ trả giá bằng một buổi tối vui thích lại không thấy mười tháng hoài thai sinh đẻ, cũng chưa từng dạy ta thương ta cho nên ta chỉ trả ân tình của phụ thân ta mà thôi."
Quân Nhược Thủy cho là hắn bị nóng mệt mỏi nên không quấy rầy hắn, để cho hắn ngủ một cách yên ổn. Dọc đường không nói lời nào.



Tô Tử Bội không có ngủ, trong đầu của hắn có ngàn vạn suy nghĩ. Thật ra mảnh đất hoang kia cũng chỉ là thứ yếu, ăn thì không ngon mà bỏ thì tiếc cho nên vẫn để im đó không có sử dụng. Hôm nay nhạc mẫu đại nhân lại nói muốn mảnh đất kia nhất định là có mục đích không muốn cho ai biết. Cái gọi tích trữ đất thì đi lừa quỷ còn dễ hơn một chút. Nhưng mà những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là nếu như nàng nói muốn, hắn sẽ cho nàng mảnh đất kia. Chỉ cần nàng nói một câu là đủ rồi.



Nhưng nàng lại không nói gì làm cho hắn cảm thấy mờ mịt luống cuống. Hắn không biết suy nghĩ trong lòng nàng, không xác định được ý đồ của nàng, không biết một ngày kia nàng có vứt bỏ hắn, tuyệt tình giống như Long Hạo Vân hay không.



Hắn biết nàng và Long Hạo Vân khác nhau. Long Hạo Vân lừa hắn, lúc đầu khanh khanh ta ta, che giấu thân phận và gia thế của mình, mãi cho đến cuối cùng hắn mới biết được nàng ta đã sớm có chính phu, ngay cả phu thị bên người đều thành đàn rồi. Mà hắn là gì chứ? Hắn đã từng tiêu sái như gió, là nam tử hào hoa phong nhã, chỉ cần cười một tiếng là có thể khuynh thành để cuối cùng đổi lại một cuộc tình đầy đau đớn và khổ sở. Còn Quân Nhược Thủy, thê chủ của hắn, vĩnh viễn luôn là bộ dạng dịu dàng như nước, đối đãi với người khác ôn hòa thành khẩn, không dễ tức giận lại biết ẩn nhẫn, khoan nhượng nhưng cũng không mềm yếu. Chỉ là hình như lòng nàng rất sâu, không có cách nào đo lường được cũng không có cách nào đến gần.



Nàng không nói gì cả nhưng hắn lại vì chuyện của nàng mà lo lắng. Đột nhiên hắn rất hận mình như vậy.



Tại sao, tại sao nàng lại nói "Tình cảm phu thê dễ dàng đứt đoạn"? Theo ý nàng, nam nhân cũng giống như y phục, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào sao?



"Có thấy khá hơn chút nào không?" Quân Nhược Thủy đưa tay lên hai huyệt Thái Dương bên trán, nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn, nhạo báng nói: "Không phải thường ngày luôn nói thân thể cường tráng sao? Sao hôm nay lại yếu đuối như vậy?"



Hắn hừ nhẹ một tiếng, không nói lời nào nhưng lại rất hưởng thụ cảm giác dịu dàng khi nàng xoa bóp cho hắn.



Quân Nhược Thủy nhìn chân mày hắn giãn ra, khóe miệng khẽ nhếch lên, cũng không khỏi nở nụ cười, mặc cho mỉm cười giống như gợn sóng từ từ lan ra.