Thê Chủ Dịu Dàng
Chương 27 : Biến cố
Ngày đăng: 19:05 18/04/20
Trở lại Tô phủ, Quân Nhược Thủy dặn dò Thanh Phong hầu hạ Tô Tử Bội đi nghỉ ngơi còn mình thì thẳng đến phòng bếp nấu một bình Hạ Tang cúc.
Nhìn trà thuốc đen sì sì, Tô Tử Bội không khỏi nhíu mày, không nhịn được mà lui về phía sau trốn, khổ sở nói: "Ta không uống, ta đã không sao rồi." Vốn dĩ hắn không có việc gì, tại sao phải uống thuốc?
"Không được." Quân Nhược Thủy mỉm cười, kiên trì không chịu thỏa hiệp: "Không có việc gì thì vẫn có thể uống giải nóng."
"Tại sao ngươi lại không uống?" Tô Tử Bội bĩu môi không phục.
Quân Nhược Thủy buồn cười: "Ai nói ta không uống, ta cũng có một chén đấy. Trà này uống rất có lợi, chẳng lẽ ta lại hại ngươi hay sao?"
"Không chừng đúng là như vậy, dù sao nếu ta chết thì gia sản Tô gia sẽ chạy vào trong túi ngươi rồi." Hắn cố ý bới móc, trong lòng vẫn không cách nào quên được câu nói kia của Quân Nhược Thủy, không khỏi cố ý cay nghiệt, trong giọng nói cũng hàm chứa vài phần tức giận.
Quân Nhược Thủy vừa nghe xong thì sửng sốt một chút, không khỏi nhíu chặt chân mày, trầm mặc không nói. Thì ra hắn nghĩ nàng là người như vậy. Thì ra những người đối tốt với hắn thì hắn đều cho rằng là do người đó mơ ước gia sản Tô gia. Nàng im lặng xoay người lại, tự giễu cười cười. Thì ra là làm việc không cần trả ơn cũng phải xem thử người đó có nguyện ý hay không. Giống như ngươi học Lôi Phong làm việc tốt, người ta nguyện ý tiếp nhận ý tốt của ngươi thì ngươi chính là Lôi Phong sống, nếu như người ta cố tình không vừa ý thì ngược lại ngươi còn thua cả người ngoài.
(Lôi Phong (1940-1962), người được Đảng Cộng sản Trung Quốc lấy làm hình mẫu cho thanh niên cộng sản Trung Quốc. Người này làm việc tốt từ trước đến nay đều không bao giờ lưu danh lại, ông ấy chỉ viết những việc này vào trong nhật ký.)
"Thôi, ta để trên bàn, có uống hay không là do ngươi quyết định." Trong lòng Quân Nhược Thủy có chút phiền não, thản nhiên nói xong rồi đi ra khỏi Tố Tâm Cư.
Nàng chậm rãi đi tới bóng râm của tàn cây phía sau núi giả, nhàn nhã ngồi ở trên cỏ nghỉ ngơi. Bóng cây che khuất ánh nắng gay gắt, ánh mặt trời rải rác xuyên thấu qua giữa khe hẹp ở các chạc cây, lúc rơi xuống chỉ còn những đốm sáng bé xíu rung rinh theo gió.
"Tỷ tỷ, ngươi ở nơi này sao." Quân Hiểu Phù hớn hở cười hì hì đi ra từ phía sau đường mòn.
Tử Trúc dẫn nàng ta đến thư phòng bên cạnh, cười nói: "Phu nhân viết tên của mình lên trang giấy này sau đó chúng ta ở chỗ này phong lưu khoái hoạt."
"Được, ta...ta viết." Quân Mẫn Đình cười dâm đãng, không kịp chờ đợi liền múa bút viết tên của mình xuống.
Lúc này trái tim thấp thỏm của Tử Trúc mới thả lỏng, nhìn Quân Mẫn Đình nói nhỏ giống như thôi miên: "Phu nhân, ngươi rất mệt mỏi, rất cần nghỉ ngơi, ngủ đi, ngủ đi."
"Đúng vậy, ta mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi......" Ánh mắt của Quân Mẫn Đình dại ra, lầm bầm lầu bầu nhắc lại sau đó nghe lời nhắm mặt lại, từ từ ngã xuống mặt đất, phát ra tiếng ngáy thật nhỏ.
Nhẹ nhàng thổi khô vết mực trên giấy, Tử Trúc lại lôi kéo tay Quân Mẫn Đình ấn một cái ở phía dưới, lúc này mới cất kỹ tờ giấy vào trong người, nhìn Quân Mẫn Đình té xuống đất, nàng ta hừ nhẹ rồi đá một cước.
Lần theo đường cũ đi về Thiên viện, hình như đường trở nên gần có lẽ là do tâm tình buông lỏng nên vui vẻ. Tất cả đều giống như tiểu thư đã nói, sùng bái của nàng ta đối với tiểu thư quả thật như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tuyệt!
Nhưng mà thời điểm nàng ta đi tới Thiên viện thì nghe thấy âm thanh kim loại va chạm nhau, sau đó bị tình cảnh trước mắt làm sợ ngây người, lập tức núp ở sau một lùm cây sum xuê, cẩn thận theo dõi.
Có bốn người áo đen đang đánh nhau, hình như là hai nhóm người đang đánh tới đánh lui không ngừng. Đao kiếm trong tay bọn họ phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo, ánh sáng lần lượt thay đổi làm cho mắt nàng ta hoa lên. Ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu chính là đánh cướp? Nội chiến? Nhưng mà ai đánh cướp lại tới thiên viện, tặc nhân này quả thật không có mắt mà!
Ngay sau đó nàng ta nhìn thấy gã sai vặt Tình Nguyệt và chủ tử Liễu Miên song song té ngã ở góc vườn dưới tàng cây Thanh Đồng, không nhúc nhích, hình như đã bất tỉnh nhân sự. Nàng ta kinh hãi, không nghĩ ngợi được nhiều, lập tức chạy thẳng về phía chủ tử. Đúng lúc ấy thì một người áo đen chiếm được tiên cơ, giống như một con diều hâu tung người đến bên cạnh Liễu Miên, một tay đẩy Tình Nguyệt ra, tay còn lại nâng Liễu Miên lên gánh trên vai sau đó phi thân đi."Chủ tử!" Tử Trúc hoảng sợ, chạy như bay muốn tiến lên cứu. Đáng tiếc mặc dù thân thể của nàng ta cường tráng nhưng dù sao cũng không phải là người luyện võ, làm sao theo kịp được người áo đen kia?
Trơ mắt nhìn người áo đen cõng Liễu Miên phi thân nhảy ra khỏi tường viện, những người áo đen đang đánh nhau cũng dừng lại rồi đuổi theo, trong nháy mắt đã mất hút. Tử Trúc buồn bã lớn tiếng kêu chủ tử, cũng chỉ có thể đứng nhìn bọn họ càng lúc càng xa, hận mình không có võ nghệ để phòng thân tự vệ. Nhìn bầu trời đêm tối om om, bóng người từ từ biến mất, trong lòng Tử Trúc vừa hận vừa đau, hận mình vô dụng, trong đầu rối tung lộn xộn. Biến cố đột nhiên xảy ra khiến cho tâm tình đang vui mừng của nàng ta rớt xuống đáy cốc, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Là ai bắt chủ tử đi? Nàng ta phải giao phó với tiểu thư như thế nào đây?