Thê Chủ Dịu Dàng
Chương 38 : Ôn nhu của nàng
Ngày đăng: 19:05 18/04/20
Editor: Mèo coki
Quân Nhược Thủy không hiểu lắm về vấn đề tang lễ của vương triều Kim Bích cho nên tất cả công việc đều do Tô Tử Bội làm chủ. Chẳng qua ở nơi này, việc chôn cất tang lễ vẫn còn tương đối nhân tính hóa, nếu so sánh với Trung quốc cổ đại thì tốt hơn rất nhiều, ít nhất không cần tang chủ ba ngày không ăn không uống, lấy bi thương thay thức ăn. Thậm chí còn làm người ta đói chết, như vậy mà lại được liệt vào 《 Hiếu hành truyền 》 làm gương cho nhân thế.
Sau khi đưa tang xong thì cần phải túc trực bên linh cữu ba tháng. Ba tháng này phải mặc quần áo trắng, cấm thức ăn mặn, kị vui vẻ. Cho nên trên dưới Tô phủ hoàn toàn yên tĩnh nghiêm trang, bọn hạ nhân tới tới lui lui cũng không châu đầu ghé tai cười đùa như trước nữa.
Tô Tử Bội trầm mặc hơn rất nhiều, vẻ mặt cô đơn, uể oải không nói gì. Từ lần sau lần bị đuối nước, thân thể của hắn bị cảm lạnh, suy yếu dẫn đến viêm phổi, ho khan vẫn không thấy chuyển biến tốt. Có lúc mới nói được một nửa đã che miệng ho khụ khụ mấy tiếng, cuối cùng ngay cả giọng cũng có chút khàn khàn.
Rất may là trong phong tục túc trực bên linh cữu của Vương triều Kim Bích không có yêu cầu biến tháilà "Xây nhà bên mộ ", một bước không rời để tỏ rõ tấm lòng hiếu thảo. Cho nên sinh hoạt hàng ngày của Tô phủ vẫn như cũ. Mỗi ngày nếu Quân Nhược Thủy không phải ở Cổ Vận Các đọc sách thì chính là đến Tế Thiện Đường tra cứu dược liệu, nghiên cứu đơn thuốc, phối thuốc pha chế sẵn, ngược lại làm đến thích thú. Nếu Tô Tử Bội đã biết thì nàng cũng không cần phải giấu giếm nữa. Tô Mộ Bình có thể điều tra ra được nàng mở y quán thì tất nhiên Long Hạo Vân cũng có thể làm được. Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ khó ở lòng người. Nàng hơi cười cười.
Trong Tế thiện đường, Tôn Minh Huân đang ở sảnh trước xem bệnh, cực kì bận rộn. Kê đơn thuốc, cho thuốc, sắc thuốc, chế thành thuốc viên, trước Tế Thiện Đường có một hàng dài đang chờ khám chữa bệnh, hiển nhiên là đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Hai ngày này, Quân Nhược Thủy đã thu mua luôn cửa tiệm cách vách, treo biển lên, phía trên viết ba chữ to tướng sơn thiếp vàng "Dưỡng sinh đường", giữ độc quyền về thuốc pha chế sẵn cường thân kiện thể, mỹ dung trú nhan... linh tinh gì đó cùng với các loại dược thiện. Theo Quân Nhược Thủy thì nghề này có không gian phát triển rất lớn.
Mặc dù các y quán khác cũng muốn làm giống như vậy, nhưng mà lại không có cách thức điều chế thuốc độc quyền của Quân Nhược Thủy, hơn nữa Tế Thiện Đường đã có hiệu ứng nhãn hiệu, cho nên dĩ nhiên kết quả chính là bắt chước bừa. Bởi vì dược hiệu của những thứ thuốc pha sẵn kia tương đối tốt cho nên bây giờ danh tiếng của Tôn Minh Huân ở Thành Lâm Giang giống như mặt trời ban trưa, người nghe danh hắn đến khám bệnh đếm không hết. Tôn Minh Huân thường cảm thấy mình nổi danh quá mức nên rất lo lắng. Ngược lại, sùng bái đối với Quân Nhược Thủy càng ngày càng tăng, đối với dặn dò của Quân Nhược Thủy nhất định chính là khuôn vàng thước ngọc, vâng lệnh nghe theo.
Tế Thiện Đường cũng thường cứu giúp người nghèo, nhưng không phải là không hề có nguyên tắc. Trước kia có nha đầu tinh quái Quân Hiểu Phù, hiện tại thì có Tử Trúc khôn khéo được việc nên dĩ nhiên Tôn Minh Huân không thể tán gia bại sản giống như trước đây được nữa. Nàng còn liên tục thu nhận mấy hài tử nhà nghèo làm dược đồng, học tập y thuật, không chỉ có tiền công, về sau nếu học thành tài thì có thể làm đại phu hành y giúp đời.
"Tiểu thư, ở lại chỗ này dùng bữa sao?" Tử Trúc đẩy cửa đi vào, thấy Quân Nhược Thủy đang hết sức chuyên chú, loay hoay với dược liệu trong tay, Thanh Văn cũng ở một bên tò mò nhìn.
"Ừ." Quân Nhược Thủy ngẩng đầu, cười cười với nàng ta rồi quay đầu nói với Thanh Văn, "Ta bận rộn với mấy thứ này, quên mất ngươi. Ngươi ở nơi này cũng không có việc gì, đi ra ngoài giúp một tay đi, vui đùa một chút cũng tốt."
Thanh Văn vội nói: "Thiếu phu nhân, không có, ta không cảm thấy vậy."
Quân Nhược Thủy ôn hòa nói, "Ta không cần hầu hạ, ngươi đi chơi đi. Tuổi của ngươi và Thanh Phong không chênh nhau lắm nhưng hắn lại là một con khỉ, chớp mắt đã không thấy bóng dáng rồi."
"Thiếu phu nhân?" Thanh Văn chần chờ, có chút động lòng rồi.
Quân Nhược Thủy biết mặc dù Thanh Văn nhát gan, nhưng cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, bản tính thích vui đùa."Đi đi, Tử Trúc, ngươi chăm sóc cho hắn nha."
"Vâng, tiểu thư." Tử Trúc cười trả lời, "Thanh Văn, đi thôi."
"Ho khan có đỡ hơn chút nào hay không?" Nàng kéo tay của hắn, trong mắt nhuộm ánh sáng dịu dàng.
Tô Tử Bội gật đầu một cái, ánh mắt có chút mông lung, hình như tinh thần có chút hoảng hốt, giống như không có ở đây. Quân Nhược Thủy dìu hắn đi vào trong phòng, ấn hắn ngồi xuống, buông tay ra rồi xoay người rót cho hắn một chén nước.
"Nhìn xem môi của ngươi đều khô nứt hết cả, uống nước đi." Quân Nhược Thủy dịu dàng nói.
Tô Tử Bội nhìn tay của mình vừa mới bị nàng nắm, cảm thấy vừa mềm mềm lại ấm áp, nhưng lúc nàng buông ra thì liền cảm thấy trong tay trống không, ngay cả trái tim cũng cảm thấy trống rỗng.
"Ngẩn người gì vậy, uống nước đi." Quân Nhược Thủy đưa nước tới trên môi hắn, hắn nhìn nàng một cái, sau đó từ chén nước trên tay nàng uống mấy ngụm nước. Hắn trầm mặc như vậy khiến nàng cảm thấy có chút đau lòng. Hắn nên là hài tử tuỳ hứng, tự tin mà kiêu căng, khôn khéo mà cường hãn, vĩnh viễn luôn là bộ dạng phấn khởi mới đúng.
Quân Nhược Thủy ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay bắt mạch cho hắn, mày hơi cau lại. Lần đầu tiên nàng cảm thấy mình có chút luống cuống, đối với y thuật của mình, nàng tự nhận là đã dư dả để hành y ở vương triều Kim Bích rồi. Nhưng đối với người mình quan tâm lại bó tay hết cách cho nên trong lòng không khỏi cảm thấy khổ sở và thất bại.
Tô Tử Bội rũ mí mắt xuống. Hắn không hiểu, kể từ hôm du hồ trở lại, hình như nàng đối xử với hắn lạnh nhạt hơn rất nhiều, khiến lòng hắn mong đợi, mất mác, ưu sầu, không cách nào như cũ được. Cho nên khi hắn cắn môi mình rỉ máu thì nàng lại lộ ra ôn nhu thương tiếc đã lâu không thấy làm cho hắn vui sướng, xúc động ôm lấy nàng, dùng sức hấp thu ấm áp chỉ trên người nàng mới có, đau đớn lòng chậm rãi bình thản lại. Bây giờ nghĩ lại tình cảnh ngày đó, hắn cảm thấy trên mặt mình có chút nóng lên.
Nhưng mới vừa rồi nàng đối xử với Thanh Văn cũng ân cần dịu dàng như vậy, cho dù là ở dưới tình thế cấp bách, nàng vẫn ôm lấy Thanh Văn! Nghĩ đến cái ôm đó đáng lẽ chỉ thuộc về riêng mình hắn, chỉ có hắn mới được hưởng thụ thì tim giống như bị vuốt mèo cào cho chua xót đau đớn, hắn không muốn chia sẻ ôn nhu của nàng với bất cứ kẻ nào.
Thật ra thì đối với người nào nàng cũng dùng dáng vẻ ôn văn lễ độ, cho nên dịu dàng của nàng với hắn có phải cũng không có gì đặc biệt hay không?
"Công tử?" Quân Nhược Thủy khẽ gọi.
Tô Tử Bội ngước mắt nhìn nàng, đột nhiên có chút cảm xúc kích động nói: "Gọi ta là Bội Nhi, được không?"
Quân Nhược Thủy hơi ngẩn ra, sững sờ, ngay sau đó trong mắt Tô Tử Bội thoáng qua một chút bị thương: "Thôi, coi như là ta chưa nói đi."
Quân Nhược Thủy nhìn hắn rồi cười khẽ, nhẹ nhàng kêu: "Bội Nhi."
Khóe miệng Tô Tử Bội hơi nâng lên, không dám nhìn nàng, khuôn trắng nõn đột nhiên đỏ ửng.