Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 39 : Gặp nhau quá muộn

Ngày đăng: 19:05 18/04/20


Editor: Mèo coki



Quân Nhược Thủy biết bởi vì mẫu thân qua đời nên hắn mất nơi dựa vào, vì vậy mới sinh ra cảm giác ỷ lại không muốn xa rời đối với nàng. Đây chính là cái gọi là dời tình thì phải? Chẳng qua nếu có thể làm cho hắn quên bi thương thì cũng là chuyện tốt.



Cuối thu trời mát, hoa quế trong sân nở rộ, cả vườn sực nức hương thơm. Lúc này, gió thu thổi nhẹ, đưa mùi thơm của hoa quế vào trong phòng, từng đợt thơm ngát phả vào mũi vào mặt người khác.



"Hôm nay Tam vương gia có tới phủ." Tô Tử Bội suy nghĩ một chút, vẫn là nói rất nhỏ.



"Ừ." Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, bày tỏ đã biết.



Nét mặt không quan tâm của nàng đâm vào tim hắn làm hắn đau đớn. Nhưng hắn vẫn cắn răng, nói tiếp: "Nàng ta là Vương Gia, quyền cao chức trọng, ta không thể từ chối nàng ta vào cửa."



"Vốn nên như vậy, có gì không ổn sao?" Quân Nhược Thủy nói đúng tình hợp lí, ánh mắt cười như không cười nhìn hắn, hắn muốn giải thích chuyện gì sao?



"Đúng vậy, không có gì không ổn." Hắn cúi đầu, lẩm bẩm nói, vẻ mặt có chút chán nản. Tóm lại, coi như nàng không quan tâm thì hắn cũng không muốn nàng hiểu lầm hắn.



Quân Nhược Thủy bật cười, không hề trêu chọc hắn nữa, một tay chống cằm, nghiêng đầu mỉm cười nhìn hắn, hỏi: "Nàng ta tới có mục đích gì?"



Ánh mắt của nàng chuyên chú mà ấm áp đuổi đi chán nản trong lòng hắn. "Không có gì." Sắc mặt hắn ửng đỏ, trong mắt lóe lên vẻ rầu rỉ.



Quân Nhược Thủy cau mày, nhìn dáng vẻ của hắn hình như có điều gì giấu giếm, nên cũng không hỏi nhiều nhưng dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, Long Hạo Vân không phải tốt bụng tới an ủi Tô Tử Bội rồi.



Tô Tử Bội ngẩng đầu nhìn nàng thoáng che giấu nụ cười, cảm thấy thấp thỏm trong lòng, có chút muốn nói rồi lại thôi.



Chẳng qua Quân Nhược Thủy đã thay đổi đề tài, mỉm cười hỏi: "Bội Nhi, dùng qua cơm trưa chưa? Ta đói rồi."



Tô Tử Bội lắc đầu một cái, không khỏi có chút mất mát.


Thanh Phong gật đầu một cái: "Ăn ngon, vừa xốp lại nhẵn nhụi, hương vị ngọt ngào ngon miệng, còn có mùi hoa quế nồng đậm thơm ngát." Xong rồi vẫn không quên nịnh hót, "Thiếu phu nhân, tài nấu nướng của người quả thật rất tốt."



Quân Nhược Thủy không nhịn được cười khẽ, đưa tay gõ đầu hắn mội cái thật mạnh.



"Ừ, cái giỏ này, ngươi đưa đến Tố Tâm Cư, cùng ăn với thiếu gia nhà ngươi đi." Quân Nhược Thủy đưa cho hắn một cái giỏ nhỏ, còn bản thân thì lại cầm một cái giỏ khác, "Ta đến Thanh Tâm tiểu trúc thăm phụ thânta rồi ở lại nơi đó dùng bữa luôn."



Thanh Phong gật đầu một cái, cao hứng phấn chấn xách giỏ thức ăn đi.



Cho đến khi trăng lên cao, bốn bề dần dần vắng lặng thì Quân Nhược Thủy mới đạp ánh trăng như nước, từ Thanh Tâm tiểu trúc trở lại Tố Tâm Cư. Trong phòng ánh nến chập chờn, Tô Tử Bội đang ngồi ở trên giường xem sổ sách, vẻ mặt nghiêm túc mà chuyên chú."Khụ...... Khụ......" Một tay của hắn che miệng ho khan còn một cái tay khác thì vẫn lật sổ sách ở trên đầu gối.



Quân Nhược Thủy nhíu mày, rốt cuộc là hắn có uống thuốc hay không, tại sao lại không thấy khởi sắc?



"Bội Nhi ——" Quân Nhược Thủy nhẹ giọng kêu.



"Hả?" Tô Tử Bội quay đầu nhìn về phía nàng, trên mặt tràn ra nụ cười sáng rỡ. Ánh mắt hơi tối tăm sau khi thấy nàng liền trở nên trong sáng, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.



Quân Nhược Thủy đi tới bên giường, ôn hòa hỏi: "Bội Nhi, mỗi đêm ngươi đều uống thuốc sao?"



"Có uống." Tô Tử Bội mặt không đổi sắc trả lời.



Quân Nhược Thủy nghi hoặc nhìn hắn, đối với y thuật của mình, nàng vẫn rất có lòng tin. Nếu mỗi ngày kiên trì uống thuốc, tuyệt đối không có khả năng không hề khởi sắc như vậy.



"Từ ngày mai trở đi ta xem ngươi uống thuốc." Quân Nhược Thủy nhíu mày một chút, không cho thương lượng mà nói.



Tô Tử Bội nghe xong, trong mắt hiện ra vui sướng, lúm đồng tiền như hoa."Được." Hắn hớn hở đáp.



"Đã muộn rồi, cất sổ sách đi, ngày mai lại xem, nghỉ ngơi đi." Quân Nhược Thủy cầm lấy sổ sách trong tay hắn, để lên bàn, sau đó xoay người thổi tắt cây nến.