Thế Gia Danh Môn

Chương 11 :

Ngày đăng: 14:44 18/04/20


Buổi tối, khi Ánh Tuyết vào hầu, Tưởng Nhược Nam thấy bên má trái cô ta hơi đỏ, giống như đầu ngón tay, vừa nhìn đã biết là bị người ta đánh.



Tưởng Nhược Nam chau mày, cất tiếng hỏi: “Ánh Tuyết, mặt ngươi làm sao thế?”



Ánh Tuyết ôm mặt cúi đầu, bộ dạng tủi thân, còn Hồng Hạnh đứng bên cạnh trông có chút bối rối, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Ánh Tuyết, giống như đang cảnh cáo cô ta vậy.



Tưởng Nhược Nam lập tức hiểu ngay, cái tát đó chắc chắn là của Hồng Hạnh! Tưởng Nhược Nam bỗng thấy đau đầu, sao nha đầu này chẳng để nàng yên phút nào thế không biết?



Tưởng Nhược Nam hất tay ý bảo Ánh Tuyết và Liên Kiều lui ra ngoài, chỉ giữ Hồng Hạnh lại.



Nha đầu này, hôm nay phải cảnh cáo cô ta mới được, nếu không phải nể mặt Phương ma ma, nể tình cô ta cùng lớn lên với Tưởng Nhược Lan, thì nàng đã để cô ta ra làm việc ngoài viện rồi.



Hồng Hạnh thấy sắc mặt tiểu thư thì giật thót một cái, nhưng ngay lập tức lại nghĩ, mình thân là đại a hoàn, đánh mắng bọn a hoàn bé cũng có gì là ghê gớm đâu.



Tưởng Nhược Nam ngồi dựa vào ghế, trên chiếc bàn bên cạnh chỉ có một ngọn đèn dầu, ánh lửa bập bùng, những tia sáng vàng vọt hắt lên một nửa khuôn mặt nàng, còn nửa khuôn mặt kia lại chìm trong bóng tối, càng làm nổi bật sự lạnh lùng thâm trầm trên đó, khiến toàn thân nàng toát ra một thứ áp lực vô hình, làm Hồng Hạnh bức bối khó thở.



“Tiểu thư…” Hồng Hạnh không chịu đựng nổi không khí bức bách này nữa, bèn khẽ cất tiếng gọi.



Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta: “Tại sao em đánh Ánh Tuyết?” Ngữ khí của nàng khẳng định là Ánh Tuyết bị cô ta đánh, khiến cho Hồng Hạnh vốn định chối quanh đột nhiên chẳng biết phải trả lời thế nào.



Hồng Hạnh cúi gằm đầu, hai tay bấu chặt gấu áo, một lúc lâu sau mới lắp ba lắp bắp: “Là bởi vì, bởi vì… Cô ta làm sai.”



“Cô ta làm sai chuyện gì?” Tưởng Nhược Nam vẫn nghiêm khắc như thế.



Hồng Hạnh nhất thời cuống lên, không tìm ra lý do thích hợp, nguyên nhân thật sự không thể nói, cô ta đâu thể khai ra rằng mình ghen tị vì Ánh Tuyết đẹp hơn?



Nhìn bộ dạng của Hồng Hạnh, Tưởng Nhược Nam biết ngay bình thường cô ta hống hách quen nết, có lẽ đây không phải lần đầu đánh người.



Nàng thở dài, nghiêm giọng: “Hồng Hạnh, đây là Hầu phủ, không còn là phủ tướng quân mà chúng ta cư xử tùy tiện ngông cuồng như trước kia nữa! Em thân là đại a hoàn hầu hạ bên cạnh ta, nếu luôn đánh người một cách vô lý như thế, thì người của Hầu phủ sẽ nhìn em thế nào, nhìn ta thế nào? Hầu phủ là nơi coi trọng quy tắc lễ nghĩa, nếu em không biết thân phận, không giữ quy tắc, em cũng thấy rồi đấy, ở Hầu phủ ta không thể tự mình làm chủ, ngộ nhỡ hôm nào đó em khiến người ta không vui, muốn đuổi em đi, đến lúc ấy ta không giúp được em đâu!” Nàng dừng lại, đổi giọng: “Chi bằng, ta điều em ra ngoài viện, tránh em phạm lỗi trước mặt người khác rồi bị đuổi khỏi phủ, làm việc ở bên ngoài ít phải tiếp xúc với mọi người, cũng là để bảo đảm bình an cho em!”



Hồng Hạnh sợ tái mặt, đôi mắt to lộ vẻ kinh hoàng, bao nhiêu năm cô ta hầu hạ bên cạnh tiểu thư điều đó cũng có nghĩa là được sống cuộc sống như một tiểu thư. Nếu thật sự bị điều ra ngoài viện thì chẳng phải việc cô ta vẫn khao khát lâu nay sẽ hoàn toàn hết hy vọng ư, e rằng sau này còn bị người ta chế nhạo và lườm nguýt nữa!



Cô ta “cộp” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt Tưởng Nhược Nam, túm lấy vạt áo nàng, khóc lóc: “Tiểu thư, Hồng Hạnh biết sai rồi, sau này Hồng Hạnh nhất định sẽ giữ quy tắc! Hồng Hạnh lớn lên cùng tiểu thư, còn ai có thể hiểu tiểu thư hơn Hồng Hạnh, còn ai có thể hầu hạ tiểu thư tốt hơn Hồng Hạnh chứ? Tiểu thư, tiểu thư đừng điều Hồng Hạnh đi!”



Tưởng Nhược Nam cúi đầu nhìn cô ta, mặt vô cảm, nói: “Không điều em đi cũng được, có điều sau này, nói năng hành động phải suy nghĩ thấu đáo, không được ngông cuồng, còn để xảy ra sai sót, ta sẽ không tha cho em!”



Hồng Hạnh vừa dập đầu, vừa khóc, đáp: “Hồng Hạnh biết rồi, sau này Hồng Hạnh nhất định sẽ cẩn thận!”



Tưởng Nhược Nam gật gật đầu, mặc dù không hy vọng cô ta sẽ thay đổi ngay, nhưng dù sao cô ta cũng không dám tùy tiện như trước nữa.




Tưởng Nhược Nam nằm ngang trên đùi Cận Thiệu Khang, tay túm chặt lấy chỗ áo ở ngực hắn, qua lớp vải mỏng manh có thể cảm nhận được hơi ấm từ làn da bên trong, cùng với các thớ thịt săn chắc, thấp thoáng ngửi thấy một thứ mùi nhàn nhạt lạ lẫm, nhưng cũng đủ để nàng mặt đỏ tim đập, giống như ánh mặt trời sau cơn mưa, giống như mùi cỏ non xen bùn đất, một thứ mùi đặc biệt chỉ có ở đàn ông.



Mặt Tưởng Nhược Nam đột nhiên đỏ bừng, hai kiếp làm người, đây là lần đầu tiên nàng thân mật với đàn ông thế này…



Nàng ngẩn ngơ, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.



Trong lúc ngẩng đầu lên, nàng bắt gặp khuôn mặt anh tuấn như khuôn mặt của một vị thần, lúc này khuôn mặt ấy đang nhăn nhúm giống như một đống dây thừng, ánh mắt lộ vẻ chán ghét, hắn chau mày, môi mấp máy, khẽ nói: “Còn không mau ngồi dậy!”



Tưởng Nhược Nam như tỉnh mộng, mặt nóng rực, liên miệng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, thiếp không cố ý, thiếp dậy đây, dậy ngay đây.” Nói xong, nàng luống cuống tìm cách ngồi dậy.



Tưởng Nhược Nam trong lúc bối rối, tay túm eo của Cận Thiệu Khang, đang định vịn vào đấy để ngồi dậy, bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười rinh rích, ngay sau đó giọng Cận Thiệu Khang nhớn nhác:



“Đừng, đừng sờ vào đấy!”



“Thiếp không sờ!” Tưởng Nhược Nam mặt tái mét như màu gan lợn, vội vàng giải thích, càng nóng lòng muốn ngồi dậy ngay, hai tay lại túm chặt lấy eo hắn.



“Ha ha, buồn quá. Tưởng Nhược Lan, cô thật đáng chết… Đừng, đừng sờ vào đâu cả… Ha ha…”



Cận Thiệu Khang không thể kìm được bật cười thành tiếng, cơ thể vặn vẹo, muốn thoát khỏi tay nàng, nhưng lại buồn không chịu được, toàn thân chẳng còn sức mà tránh. Trong lúc giằng co, hai tay vô tình ôm chặt lấy Tưởng Nhược Nam.



Tưởng Nhược Nam bị hắn ôm chặt vừa giận vừa xấu hổ, ngẩng đầu lên, mở miệng định mắng: “Đúng là đồ háo…”



Nhưng khi nhìn thấy mặt hắn, lập tức nàng không còn biết mình phải nói gì tiếp nữa…



Hắn đang cười.



Thì ra khi hắn cười nhìn lại đẹp như thế, tươi tắn như hoa mùa xuân, dịu dàng như ánh trăng mùa thu.



Khi hắn cười hai mắt híp lại thành một đường chỉ nhỏ, đôi môi cong lên như vầng trăng khuyết, để lộ hàm răng sáng bóng.



Điều khiến người ta không thể chịu đựng được là…



Hắn… hắn lại còn có lúm đồng tiền!



Trên má phải có một lúm đồng tiền nho nhỏ! Tròn tròn, nông nông, thoắt ẩn thoắt hiện.



Bình thường hắn không cười nên không nhận ra, còn bây giờ lúm đồng tiền ấy lại như nụ hoa chúm chím nở, phát ra một thứ ma lực có thể hút hồn người khác!